Thằng Hoàng đói bụng, cứ gấp thức ăn, và ba chén cơm như cố lua sao cho đầy bụng. Còn tuyệt nhiên không thấy ngon. Hắn cũng mong sao được thấy cái lồn chị Lâm một lần, rồi có chết cũng cam lòng. Nhất là bộ lông rậm đen kỳ cục. Rậm đến lan ra hai bắp vế, và chạy một đường mờ mờ lên tới rốn. Lồn chưa từng đẻ một lần, nên cái gì cũng đỏ, cũng nguyên si như lồn con gái. Chị dọn chén đũa xuống xong, rót chút rượu cao hổ cốt của anh Lâm, biểu thằng Hoàng:
– Uống chút này đi, đụ hoài không có ra. Ổng uống một ly này là có thể “cày” với má suốt nửa ngày trời đó con.
Thằng Hoàng nhắm mắt, nhắm mũi, ực hai hớp. Chị nói:
– Rượu thuốc bổ sinh lý này do chồng bà Vuông thuốc Bắc bán đó. Ba mầy mua rồi ngâm thêm bốn năm con cá ngựa, bỏ thêm cao hổ cốt….Trời đất thánh thần ơi, ổng mà leo lên bụng má rồi, là làm cho má ra có khi bốn năm lần, mới thôi.
Chị kiếm chuyện nói cho “rượu thần” ngấm vào cơ thể thằng Hoàng. Đúng như lời chị quảng cáo. Nồng và đắng lắm, nhưng các chất thuốc hợp lại, quả tình đang biến thằng Hoàng thành một con súc vật tâm dật kỳ lạ. Nó thấy chị Lâm đẹp như một thiếu nữ đương thì, quyến rũ, khiêu gợi. Nó quay qua, mặt đỏ bừng như mặt trời mọc, choàng tay qua vai chị, kéo sát lại, nâng mặt chị lên, nút lưới ào ào như một người lớn, tay kia mở nút áo, thò vào bóp vú.