Mồm bà nói thế, mà mắt thì nhắm híp lại. Mặt hồng lên một nỗi sướng mơ hồ. Bất giác bà gọi Hoàng bằng con:
– Thương cái buồi này của con quá đi thôi ! Mẹ xem lén con tắm mấy lần. Ưm, cặc sao mà to thế?
– Cho mẹ bú một ty nhé?
Hoàng chưa kịp ừ, bà đã quay đầu xuống, nằm sấp gát mặt qua bụng Hoàng, cầm con cặc bỏ vô mồm, bú ngất ngư, say mê như thuở bé giờ chưa được hưởng. Thằng Hoàng gồng mình, nhắm mắt, nhớ tới bàn tay chị Lâm cầm cặc nó mà lau cách ân cần. Ngoài kia, chị ngồi vào chỗ cũ, cũng cổi quần, cầm củ cải mà bú, mắt nhìn, quan sát cảnh bà Thám đang ăn chả trong này. Đố ai biết được trong đầu mỗi người, lúc đó đang nghĩ gì. Nhìn bà Thám với Hoàng, thật giống cảnh bà nội đang bú cặc thằng cháu. Chắc bà phải có một kỷ niệm nào ghi đậm trong tiềm thức,
nên mới mắc phải bệnh ghiền đụ trẻ con. Ghiền đến độ ở tận mãi Biên Hoà, làng Bùi Chu, mà bà phải bắt tài xế đưa xuống tận đây, tìm cho được thần đồng tên
Hoàng !
Cặc Hoàng to quá, nông cái khoé miệng của bà ra. Bà nhấn hết con cặc vào đốc họng, rồi nhả ra. Cứ thế bà ngon lành “ăn”, “nuốt”, khúc gân to hì hợm:
– Em muốn địt nữa bố ơi. Cho em trèo lên hái buởi nhé !
Hoàng chưa kịp hiểu gì hết, thì Bà Thám ngồi choàng qua, banh miệng lồn, canh thật đúng, cho cặc Hoàng lút dần vào xa. Thế là “Trèo lên, lên trèo lên, lên cây bưởi, hái…hoa”. Lông lồn bà đã có nhiều sợi bạc. Mép lồn đen thui, có lẽ vì đụ nhiều quá. Hột le to như hột điều. Miệng lồn dù rộng, cũng vẫn chật chội với khúc gân cứng ngắt của Hoàng. Đó là yếu tố làm bà Thám mê mệt. Có phải giả thù lao cho Hoàng giá cao, bà cũng không tiếc. Vừa ngồi, nhắp trên người cậu bé, tay bà vừa bóp nhuyễn hai trái vú. Trông bà say mê không còn biết gì nữa cả. Chị Lâm để cli cải chổng ngược dưới đất, rồi ngồi lên đụ giống hệt bà Thám. Suốt đời, chị chẳng bao giờ quên được giây phút táo bạo lau cặc thằng Hoàng.