VN88 VN88

Chơi út lượm rất là sướng cu – Truyện 18+

Chờ đợi nôn nóng cả ngày nhưng tới chiều tối thì chương trình đão ngược hết, thay vì cả đám bạn anh Nghĩa sẽ đến nhà, chiều hôm ấy anh Nghĩa chỉ dản về một cô gái trẻ thật đẹp mà thôi. Hai người rầm rì thật lâu trong phòng khách, Lan nói với tôi:
– Ảnh dẫn gái về. không biết chi ấy đi đâu, cha nội này lì thật, không ngán bả chút nào. Mới thấy chỉ đâu đây hồi chiều mà.

Anh Nghĩa vừa dẫn cô gái vào phòng là tụi tôi chạy tọt ra sau nhà, leo lên cây me phía cửa sổ. Me rất dẻo và chắc, 3 đứa tôi thu mình ngồị gọn trên một cành xòe rộng, dựa mình vào những cành lớn đâm ngang. Cả ba đứa hồi hộp lỏ mắt ngó vào cửa sổ chờ đợi. ãnh đèn tỏa diu vừa đủ cho tụi tôi thấy rõ mọi sự bên trong, Hai người ôm nhau hôn hít thật lâu, nút lưỡi thật nồng nàn. Anh Nghĩa lần tay xuống hàng nút bóp bên hông áo dài. Cô gái như lã đi trong vòng tay anh Nghĩa. Đang tới phút mê ly thì một tiếng hét lanh lảnh vang lên. Tụi tôi giật bắn mình. Đó là tiếng thét của chị Nghĩa chị đang ngồi trên một chiếc ghế dtra ở góc phòng. Cô gái lùi lại bàn tay níu chặt lấy tay anh Nghĩa như đang tìm một sự chở che, một nơi trú ẩn: Anh ơi?Anh. . . Ai vậy?” Anh Nghĩa nói một cách khó khăn: “Thúy?. . . Đó là vợ anh”. Cô gái rú lên: Vợ anh. . . Sao lại có chuyện này’?” Anh Nghĩa ngượng ngùng ngó đi chỗ khác. Chị Nghĩa đứng lên đi lại gần cô gái: Cô là ai? Đến đây làm gì? Cô vào phòng này, phòng tôi, để đụ chồng tôi phải không?” Thúy lùi lại cuống quít bảo Nghĩa: Anh Nghĩa, em phải đi về Anh cho em về. . . ” Chị Nghĩa phóng tới nắm áo Thúy hét: “Cô trả lời tôi ngay. . . Cô đến đây để đéo chồng tôi phải không?. . . ” Một cái tát trái như chớp giật vào giữa mặt Thúy. Chị Nghĩa rít lên:
“Có phải vậy không?” Thúy lùi lại ôm lấy mặt khóc òa: “Tôi. . . Tôi không biết là anh Nghĩa có vợ”. Một cái tát nữa bốp vào mặt Thúy. Chị Nghĩa gầm lên: “Cô chỉ trả lời những câu hỏi của tôi thôi. Ngoài ra tôi cấm cô lẻm mép điều gì khác. Cô hiểu chưa?” Hai hàng nước mắt ràn rụa, Thúy mím môi gật đầu. Chị Nghĩa có vẻ hài lòng cười một cách tinh quái. Quay sang anh Nghĩa, chị dẳn từng tiếng: “Anh mang con nhỏ này ở đầu đtrờng xó chợ nào về đây? Có phải nó là đi(‘m không?” Anh Nghĩa vội xua tay: “Không đâu em. anh gặp Thúy ở nhà anh chị Cảnh buổi dạ vũ tuần trước. Anh ttrởng em về bên má nên anh mới dẫn Thúy về đây Chi Nghĩa hừ lên một ti(‘ng rồi quay sang cô gái: “Tên thật của cô là gì?” Thúy nuốt nước tiếng: “Thúy. Tên tôi là Thúy”. Chi Nghĩa nạt đùa: “Đừng nói láo đưa xắc tay coi”. Chi chụp chiếc xắc tay của Thúy để trên ghế gần đó, Thúy cuống cuồng đinh giựt lại thì chi xô Thúy loạng choàng rồi thò tay lục lọi. Chi đổ tung mọi thứ ra bàn, nhặt lên một thẻ căn cước đọc to lên: “Nguyễn Thi Minh Hạnh. . . Sinh năm. . . ã, con lõi này mới
có 19 tuổi. . . 1200/4 Trần Hưng Đạo. Hừ, Minh Hạnh có phải là Thúy đâu. Cải xấc này cô ăn cắp của ai?” Cô gái lấc đầu, ntrớc mất tuôn rơi mặt trắng bệch: “Của tôi”. Chi Nghĩa cười gằn: Vậy thì cái xấc tay này của cô, thẻ căn cước này của cô. Tại sao cô lại nói láo?”

VN88

Viết một bình luận

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.