*
* *
Đang say sưa mê mệt với chị Tân Huê thì một buổi chiều tan học trên đường về gần tới nhà bổng thấy Mận , tay xách giỏ trái cây đứng bên đường. Thấy nó tôi hết hồn chạy lại sẵng giọng hỏi nó lên chi vậy. Thấy tôi không mừng, nó làm mặt giận.
Biết mà, đâu có nhớ thương gì tới tui, giờ tui kiếm cũng muốn làm mặt lạ. . . thiệt là đồ vô tình bạc nghĩa.
Nói rồi Mận như muốn khóc, nó quay mặt đi chổ khác lấy tay quệt nước mắt. Thấy tội nghiệp quá tôi lại gần nắm tay Mận an ủi:
Không phải vậy đâu, anh nhớ Mận lắm mà, tại Mận lên không báo trước nên anh mới lựng khựng vậy đó. . . thôi đừng giận anh tội nghiệp.
Mận như đã bớt giận nó quay mặt lại nói với giọng lạnh tanh:
Tui đâu có thèm thăm anh làm chi, má tui bị bệnh phải đưa lên nhà thương quận sẵn tôi ghé tìm anh chứ bộ. . . tưởng tui vì anh mà lên đây sao.
Thấy không khí đã có vẻ hoà hoãn tôi quàng tay ôm lấy vai Mận kéo sát lại gần và hôn tới tấp lên tóc lên cổ nó làm con bé thu người lại vùng vẫy cố thoát ra khỏi vòng tay tôi, đưa tay vuốt tóc ngay ngắn lại, Mận nói:
Lượm ghê quá à. . . ngoài đường ngoài lộ mà hun hít, không sợ người ta cười cho sao?.
Tôi cười hề hề ghé sát lổ tai Mận mà nói nho nhỏ:
Thèm quá chừng đi thôi, gần hai tháng hơn rồi còn gì. . .
Mặt Mận bừng đỏ lên nhìn thấy mà thương:
Lượm cứ vậy không. . . không gặp thì thôi hể gặp mặt là lại muốn rần rần rồi.
Thương thấy mồ ai mà chịu nổi. . . chớ bộ Mận không thèm chắc?
Mận đưa tay ngắt vào vai của tôi một cái thật đau, mắt nguýt thật tình tứ:
Ngoài đường mà nói tầm xàm không à. . . Thiệt đúng là cái mặt dê chúa. . .
Nói dứt câu Mận cúi xuống cầm giỏ trái cây lên đưa cho tôi:
Trái cây mới hái buổi sớm ở ngoài vườn nhà đó, ăn đi, chắc ở trên này không có trái cây tươi như ở làng mình đâu hả Lượm?.
Tôi cầm giỏ trái cây , đưa tay bốc một trái mận thật đỏ lên cắn nhai ngon lành. . . Tôi nhìn Mận thật tình nói:
Mận này ngon thật nhưng không bằng một góc trái Mận đang đứng trước mặt anh. . . Mận biết không, bây giờ anh chỉ muốn nuốt sống Mận thôi. . .