Sau chín tháng ở quận với những thú vui và văn minh ở chợ, bây giờ trở lại làng sao tôi thấy chán nãn quá chừng. Chẳng có gì gọi là hấp dẫn. Chẳng còn gì là thích thú với tôi nữa. Mới qua bữa thứ hai là tôi đã muốn xin cha mẹ cho trở lên quận. Nhưng không cách gì mở miệng. Trong hoàn cảnh lúc đó, dù nhớ chị ba Huệ quá đổi nhưng tôi phải tự thầm nhủ: ” lấy bao tử an ủi trái tim”
Một tuần lễ trôi qua, tôi bắt đầu thả rong trong xóm tìm lũ bạn củ. Gần cả năm không gặp mặt đám bạn cũng trang lứa với tôi trong làng, nay gặp lại tôi thấy đứa nào cũng lớn quá chừng. Con Mận, thằng Hòa, con Lành, con Lài, thằng Bảy, con Hiền. . . Đứa nào cũng khác trước xa, mấy đứa con gái xinh đẹp mơn mỡn thấy mà ham. Trong đám tôi chú ý đến nhỏ Mận nhất. Mận không đẹp làm nhưng không hiểu sao nó lại hấp dẫn tôi nhiều nhất. Mận có nụ cười ánh mắt thật tình tứ và nhất là thân hình thì khỏi nói : thật hấp dẫn. . . Thật căng tràn nhựa sống. Cặp vú thẳng đứng đầy khiêu khích luôn tưng tưng trong cái áo bà ba. Đít thì săn cứng như vươn lên trong cái quần chật căng.
Những ngày đầu Mận không chú ý gì tới tôi, những sau đó coi mòi chịu đèn, nên tôi đã tiến tới được những màn cầm tay, cầm chân, hôn má, hôn tóc. Và dịp may đã đến với tôi vào đêm đoàn chiếu bóng lưu động xuống làng chiếu phim ở sân đình. Tối hôm đó, hai đưa tôi tà tà ra bãi chiếu bóng khi nhạc ở chổ chiếu phim phát lên.
Tôi dắt Mận vòng vòng kiếm chổ, rồi lựa một bụi chuối già thật rậm trên một mô đất cao cách xa màn ảnh, kéo tay Mận ngồi xuống. Mận hỏi ngần ngừ. Thay vậy tôi dụ khị :” kệ nó cứ ngồi ở đây một lát đã, khi nào đến phim thì tụi mình sẽ lại gần xem đâu có sao. . .