Bị khều trúng tim đen tôi ú ớ nói lảng:
– Dạ. . . đầu có gì đâu ba, con nhìn xem có thằng bạn nào tới đứa con về không do mà. . .
Cha tôi như hiểu ý, ông nói:
– Con gái ông Tư cũng đẹp quá chớ Lượm? Cỡ con chắc nó không chịu đâu. . .
Tôi giật mình vì ông già nói trúng tim đen của mình nhưng cũng vui vui vì không phải như ông già nghĩ đâu mà ngược lại. Tôi lâng lâng sảng khoái trong lòng với ý nghĩ này trên suốt con đường về nhà.
Mẹ và các chị tôi mừng rỡ làm khi thấy tôi về. Một bữa cơm thật ngon được dọn ra mà tôi nuốt không vô, thấy vậy mẹ tôi theo hỏi hoài:
– Con đi đường mệt lắm sao? Con có bệnh không để mẹ nấu nồi xông?.
Cha tôi cười thật tươi nhìn mẹ nói :
– Má nó tưởng thằng út nó còn nhỏ lắm sao? Nó nhớ gái quận đó bà. . .
Má và mấy chị tôi cười vang nhà, làm mặt tôi nóng rần lên vì mắc cỡ. Thấy tôi có vẻ lúng túng mẹ tôi nguýt ba tôi.
– Ông này kỳ, con nó còn nhỏ mà biết gì, ông làm nó mắc cỡ tội nó.
Cha tôi nhìn mẹ tôi thật tình:
– Bộ hồi tui theo bà ở dưới Giồng trôm tui không bằng cỡ tuổi thằng út bây giờ sao?
Mẹ tôi mắc cỡ buông đủa đứng lên, mắt nguýt cha tôi sắc như dao :
– Ông nói gì không à, mới uống có ba chén là đã nói bậy, không sợ tụi con nó cười sao?
Khi mẹ tôi khuất vào sau bếp cha tôi trầm giọng xuống nhìn tôi nói :
– Út à, nói vậy chớ con ráng học nghe con, cái vụ trai gái thì từ từ học hết trung học rồi hãy tính. Ham sớm lắm là tiêu đời đó con.
Tôi ậm ừ qua chuyện rồi rút lui ra khỏi mâm cơm, nói là chạy sang nhà thằng bạn ở chòm xóm.