Tôi đã trấn an Hiền và hứa khi nào thấy tình hình không ổn tôi sc tìm cách bỏ về với Hiền. Và những ngày cuối tháng 3 năm 75 đã tới. Ngay trong phạm vi tỉnh tôi dạy thì vẫn yên lành nhưng chung quanh tỉnh thì Việt Cộng đã chiếm gần hết. Dân chúng ở các vùng phụ cận đã đổ xô vào thành phố để tị nạn. Trường tôi đang dạy đã trở thành nơi tạm trú cho họ. . . Trong lòng tôi nóng như hơi muốn tìm đủ mọi cách để về với gia đình nhưng đường xá đã cắt hết rồi chỉ còn cách đi đường biến về tới Gò Công rồi từ đó tìm cách đi đtrờng bộ về nhà mà thôi. Lần quầng tính toán tìm đường hoài không ra, mãi đến chiều 30 tháng 4 tôi mới theo đám bạn thầy giáo xuống được một chiếc ghe bầu chở lúa giong buồm ra khơi. Bờ biển chiều hôm đó lao xao người đi kẻ ở thật ồn ào. Ghe tôi đi được năm bảy tiếng thì gặp chiến hạm Mỹ chiếu đèn sáng rực tấp lại xả giây xuống cho tụi tôi leo lên. Như cái máy chẳng còn biết gì nữa mọi ngừời trên ghe lụctục lên tàu. Lúc đó tôi cứ ngỡ là tàu Mỹ sẽ chở tụi tôi xuống Cần Thơ hay ra Phú Quốcgì đó rồi vài bữa yên Việt Cộng sẽ về. . . Nhtrng nào ngờ chuyến đi của tôi là chuyến đi biền biệt xa rời quê hương chẳng biết khi nào mới có ngày trở lại.
Thôi chào tạm biệt Lài, Hiền, Mận, Ba Huê, Hường, chi Tân Huê, chi Hồng, chl Thu Hà, Lan, Xuân, chi Thanh Quang, chi Minh Nguyệt, chi Bạch Diệp. . . Những người đàn bà đãcho tôi một thời ngây ngất và biết thế nào là thống khoái của xác thịt. . . Hẹn ngày tái ngộ.(Hết)
(Truyện 18+ 18Truyen.com)