Lượm quần áo vung vãi quanh đó tôi đưa chị ba mặc vào và dìu chị ra lộ.
Trên đường về chị khóc hoài và đòi tự tử. Chị hỏi tôi có nhớ mặt tên nào không. Quả tình tôi vừa sợ vừa gặp cảm giác quá mạnh nên không nhớ rõ mặt tên nào cả. Chị ba nói chị nhớ mặt tên xếp sòng có một cái thẹo lớn ở ngay cằm. Chị có thể nhận diện được tên đó.
Về tới nhà thì thấy bà Tư đã đứng chờ trước cửa. Chị ba chạy lại ôm mẹ khóc ròng. Bà Tư không biết chuyện gì cứ cuống cuồng lên hỏi chị ba chán rồi lại quay qua hỏi tôi. Bà như điên lên chửi rủa um sùm. Chửi một hồi xong bà quay qua chủi ông Tư:
– Tổ cha cái thằng cha của màỵ. . tối ngày cứ lo đi nhậu hoài, con gái bị hiếp gần chết đây rồi mà cũng không biết gì hết, thiệt là tức chết đi thôi !
Chửi rủa một hồi rồi bà quay qua tôi:
– Đâu thằng Lượm, mày thử chạy thẳng qua cha hội đồng Tường coi có ổng bển không. Chạy lẹ lên nghe Lượm.
Như cái máy tôi vùng chạy về hướng nhà ông hội đồng Tường ở cuối phố quận. Quả đúng như dự đoán của bà Tư, ông Tư đang cùng với năm bảy ông bạn nhậu nhẹt cười nói um sùm ở phòng khách nhà ông hội đồng. Sau khi nghe tôi nói vắn tắt sự việc ông Tư vụt đứng dậy lên xe chở tôi về nhà ngay. Vừa bước vào nhà là ông Tư đã la lớn:
– Mẹ nó đâu? Con ba đâu, sao không thấy. Chuyện gì kỳ cục vậy nè. . .
Bà Tư ló đầu từ của phòng chị ba nói:
– Ông làm gì mà um sùm vậy! Nó gần chết rồi kìa! Tối ngày cứ lo nhậu nhẹt hoài!
Ông Tư chạy vào phòng chị ba một hồi khá lâu rồi bước ra mặt thật buồn. Thấy tôi còn đứng sớ rớ ở phòng khách ông hỏi tôi như nạt:
– Thằng Lượm sao mày đi với chị ba mà mày không lo cho chị để đến nỗi như vậy?
Tôi ú ớ:
– Dạ thưa chú Tư, tụi nó tới bốn thằng lận, thằng nào thằng nấy như con trâu cui làm sao con với chị ba làm lạị
– Vậy mày có nhớ mặt thằng nào không?
– Dạ con không nhớ mặt nhưng chị ba nói chị thấy thằng đầu đãng cái cằm có thẹo.
– Mày có thấy tụi nó chạy về hướng nào không?
– Tụi nó chạy về hướng tỉnh bằng hai chiếc Honda đàn ông?
Như đã tạm đủ, ông Tư nói vọng vào trong nhà:
– Bà ở nhà lo cho con ba nghe, tôi đi ra đồn xem có tin túc gì không?br>
Đợi cho tiếng xe của ông Tư mất hút, tôi lũng thũng đi lên cầu mà lòng buồn thật buồn.