Tôi ở nhà đúng một tuần không đi chơi với đám Lan Xuân khi”n hai con nhỏ ngạc nhicn lắm, tụi nó kiếm tôi hoài, gạn hỏi lung tung khiến tôi ú ớ chẵng biết trả lời sao cho suông. Thật tình thì tôi cũng thèm đi chơi lắm rồi, trong ngtrời tôi như đã
mọc ốc ngứa ngáy. chiu hết nổi. Đúng là ăn quen nhịn không quen.
Qua tuần lễ thứ hai lợi dụng diP Lài về làng ăn đám giỗ bà nội, tôi bèn theo đám Lan Xuân lên Sàigòn. Chuyến này theo Lan và Xuân nói thì tụi tôi chỉ ghé qua Sàigòn để lấy tiền rồi cả đám bay ra Vũng Tàu ở tới chiều Chủ Nhật mới về lại Sàigòn rồi đi chuyến xe đò chót trở về Vĩnh Long.
Chương trình đã diễn tiến đúng như sắp xếp. Trưa thứ Bảy tụi tôi đã có mặt tại Vũng Tàu. Đây là lần đầu tiên tôi được thấy bi’tn nên tôi thích thú vô cùng, tôi và Lan Xuân đã nhào xuống biển tắm lội hàng giờ mà không biết chán. Đang mải rượt bắt chạy nhảy với cát vàng và sóng biển bỗng Xuân khựng lại vỗ vai tôi chỉ về phía bãi cát xa xa nơi có một người con gái với thân hình thật tuyệt mỹ trong bộ đồ tấm hai mảnh đang đi về phía tụi tôi Xuân nói:
– Tuyệt chưa, thân hình như bức tượng, đúng là hết xẩy. . .
Tôi cũng ngơ ngần trước thân hình và dáng dấp tuyệt vời của cô gái, càng tiến lại gằn càng thấy hấp dẫn hơn, mắt tôi như bi thôi miên cứ nhìn chết trân theo từng bước của cô gải. Khi cô gái chỉ còn cách tụi tôi khoảng mười thước thì mắt tôi như
hoa lên, tim tôi đập thình thình đứng không muốn nổi. . . ủa phải không. . . , mình có nhìn lộn không: chị ba Huê. Tới lúc đó thì chị ba Huê như cũng đã nhìn ra tôi chị bỗng khựng lại, miệng ú ớ không thành tiếng:
– Ủa Út Lượm, phải út Lượm không. . . Sao em đi đâu tuốt ra ngoài này vậy?