Chị há miệng mút lưỡi tôi, tay vòng qua nách vít chặt lấy vai tôi. . . ối. . . Môi kề môi, răng chạm răng, lưỡi trộn lưỡi. Hai thân thể quẳn quại. Hai bộ sinh dục tiếp giáp. Rút ra, thọc vào. Rút ra thọc vào Đít tôi thót lại, háng chi mở ra, cặc tôi nở ra, lồn chi bóp lại. Tôi dùng đùi kẹp chặt hai chân chị lại mà đụ. Chị luồn tay xuổng đít mình nâng lồn lên tiếp nhận tôi. Hai môi lồn tham lam khao khát ôm chặt cặc tôi. Tôi hôn trên tóc chi, thở trên thái dương, hít sau vành tai. Hai đứa tôi không còn biết gì đến những người chung quanh. Mặc kệ cái mông nhô cao, cái đằu cúi xuống, đùi vế quờ quạng, lồn hẩy, cặc đâm. Tôi chỉ nghe được tiếng thở hổn hễn đứt quãng của mình. Tiếng ối. . a . . . á của chị Minh Nguyệt. ôi. . . Tôi đang làm tình. Hai đứa đang đẻo nhau. Khoái tê. . . Strớng ngất. . . Tôi đang ở trên ngọn cây. Gió hây hây. Tôi đang đứng giữa bầu trời. Nắng rực rỡ. Tôi chìm xuống đáy biển. Nước mát lạnh. Tôi ôm chl Minh Nguyệt quay nhanh một bản luân vũ. Chân xoáy tít. Tôi thấy chiếc cầu vồng huy hoàng bảy màu trước mặt. Tôi ôm chi Minh Nguyệt nhào tới. Cả hai đứa tôi đứt tung. . . Chới với. . . Vỡ òa. . .
Sau màn làm ái tình tập thể đó, thường thường cuối tuần tôi hay ghé xuống Thủ Đức thăm anh chị Nghĩa. Chị Thu Hà vui ra mặt, còn anh Nghĩa lạnh nhạt thấy rõ. Nhưng tôi đâu có cần, tôi tới để đụ chị Thu Hà chứ đâu cỏ cần thắng cha đt. rc rựa Nghĩa. Hơn nữa tôi còn có cả Xuân và Lan bên cạnh. Sau mỗi lần tôi nhập cuộc vui với vợ chồng anh Nghĩa và mấy người bạn của họ là Xuân và Lan lại rình kéo tôi về phòng đè nghiến bắt phải đụ hai nàng. Mỗi tuần tôi được nghỉ có hai ngày. Mỗi ngày đụ 7, 8 lần, sức voi cũng sụm. Nhưng trời sinh ra giống đàn ông nó như vậy, không thương yêu vẫn thích đụ. Nhiều khi mệt đừ người, khổ như trâu như chó mà cặc cứ ngỏng lên để đụ thế mới kỳ. Tôi dụ Xuân, Lan nhập bọn với mấy người kia, Xuân gật đầu liền nhưng Lan không chịu:
– Thà với người ngoài, còn anh Nghĩa là anh ruột Lan, nó kỳ lầm. Mình không thoải mái làm sao mà sướng. Lượm tính sao thì tính. Tụi tui không ghen tức gì hết nhưng mà Lượm phải dành phần cho tụi tui. Hễ lộn xộn tui thiến mẹ đi là xong.