Bỗng tôi nghe tiếng chân bước xào xạo trên mặt sỏi chị Nghĩa đangđi về phía tôi, chi mặc bộ đồ lụa trắng, trông tiêu dao sương khói, đẹp rợn người như một bóng liêu trai. Chi cười hỏi tôi:
– Trời khuya rồi sao em chưa ngủ, còn đi dạo trong vườn vậy? Bộ nhớ cô nào hả? Xuân và Lan đâu?
Tôi luống cuống vì không biết chi Nghĩa mặc quần áo hồi nào mà lẹ vậy. Tôi chỉ thấy’anh Nghĩa đưa Minh Hạnh ra về chứ tôi đâu có thấy chi Nghĩa bước ra sân hồi nào đâu, mới có mấy phút phòng Xuân, Lan tôi hơi lo, sợ hai cô ả thức dậy biết được, tôi không biết nói gì đây. Nhưng dù gì tôi cũng cóc cần, tôi đang thèm người đàn bà đang bốc lửa như hỏa diệm sơn bên cạnh tôi. Mới vào phòng, chi Nghĩa bật đèn sáng lên , chị nói:
– Chị thích làm tình để đèn sáng, mình nhìn rõ được sợi lông, sợi tóc của nhau mới thú.
Chị cười thật tình. Chị bước lại tủ rượu rót cho tôi một ly:
– Trông em khôi ngô tuấn tú lắm nhưng không biết có gan góc không? Uống một ly vởi chi cho mạnh bạo hơn lên nhé.
Tự nhièn tôi nổi quạu. Tôi chơi, tôi đụ nhiều bà lớn tuổi rồi chứ. Bà nào cũng có vẻ muốn chủ động, coi thường tôi. Sau khi tôi đụ cho tơi bời hoa lá, lúc đó mới nể út Lượm này. Tôi lầm lì uống ực hết ly rượu, tự rót cho mình thêm một ly, chỉ hai hơi là cạn. Tôi quăng ly rượu vào tường vỡ tan, cười khan nói với chi Nghĩa:
– Chi đừng lo. Gan em là gan cóc tỉa. Người Pháp họ bảo là hễ ly vỡ là có khách. Chỉ có mình chi thôi, chứ có thêm mẩy bà nữa em cũng chấp nhận. Em cỏ thể thỏa mãn 6 bà một lúc.