Chị hai Hường theo chồng lên mãi trên tỉnh, cách quận cả hai ba chục cây số. Tên Tư Toại dường như nghi ngờ chị hai có tư tình gì ở quận này nên giữ rịt không cho chị về thăm nhà làm tôi nhớ muốn ngắc ngư. Tôi như kẻ thất tình, tối ngày thèm khát thân thể chị. Trong người cứ bứt rứt như những tên ghiền thuốc phiện thèm thuốc.
Nỗi nhớ nhung rừng rực bốc khói trong tôi kép dài khoảng hơn một tháng thì có vẻ nguôi ngoai và tôi bắt đầu để tâm tới địa bàn khác. Ngày đêm tôi rình rập chị ba Huê, trong khi chị ba Huê vẫn như hoa đào phơi phới trước gió chẳng để ý gì tới tôi cả. Chị ba Huê khác hẳn với chị hai Hường. Đẹp một nét đẹp thùy mị sang cả. Chiếc mũi thon thon trên một khuôn mặt trái soan đều đặn, điểm vào đó là một nụ cười thật tươi với chiếc răng khểnh thật duyên dáng. Thu hút nhất trên khuôn mặt chị là đôi mắt bồ câu ướt mọng. Theo một số lời bàn tán của mấy thằng cha hay theo đuổi chị thì sau này đời sống tình cảm của chị sẽ khổ nhiều vì đôi mắt quá buồn nàỵ
Trong đám đông theo đuổi chị ba Huệ, tôi thấy thầy giáo Chương dạy ở trường tiểu học quận là có vể được điểm nhất. Thỉnh thoảng thầy Chương ghé nhà chơi và được chị ba cũng như ông bà Tư tiếp đãi nồng hậụ Dường như chị ba Huệ cũng đã có hẹn hò riêng tư với thầy giáo Chương rồi nhưng tôi nghĩ chắc chưa có gì dữ dằn đâu, bởi lẽ thầy giáo Chương quá mô phạm, còn chị ba Huê thì quá hiền lành.