Đang nghĩ ngợi vẩn vơ thì có tiếng chuông gọi cửa. Nàng không thể đoán biết là ai đã đến nhà nàng trong buổi dáng hôm nay. Lan uể oải bước ra khỏi phòng, vén tấm màn cửa nhìn ra. Phía ngoài thì Lan nhận ra đó chính là Nghĩa, người đàn ông đã đeo đuổi nàng từ suốt mấy tháng nay. Trước đây, đối với Nghĩa, tan chí xem anh ta như một người bạn bình thường, không hề để ý đến tình trai gái trong lúc Nghĩa thường xuyên tỏ ra rất yêu chiều săn đón nàng, nhưng chưa bao giờ Nghĩa dám có hành vi sàm sỡ dù ở cửa tiệm hay lúc tại nhà riêng của nàng. Nghĩa xin đến thăm nàng thì Lan bằng lòng và cứ tới chừng Nghĩa nói chuyện trăng hí a xa xôi bóng gió, đều bi Lan phớt lờ, lảng ngay sang chuyện khác.
Nghĩa tuổi đã trung niên, dáng hào phóng vạm vỡ , có đôi mắt rất đa tình, mỗi lần Nghĩa nhìn vào người Lan, nàng có cảm tưởng như Nghĩa truyền sang thân thể của nàng những tia lửa nóng, Nghĩa như đang xé toạc từng mệnh vải áo quần Lan đang mặc trên người. Nàng biết vậy, nhưng tự trong thâm tâm, Lan không cầm thây tha thiết gì trước những quên dụ cám dỗ của Nghĩa, cho nên đã bao lần, Nghĩa từng bạo dạn nắm đại lấy tay của Lan hoặc đôi lần liều lĩnh hơn, đòi hôn Lan trên môi, đều bị Lan quyết liệt khước từ với đôi mắt nghiêm khấc, khiến cho Nghĩa chưng hửng mặt mày, không dám tiếp tục làm gì nữa.