Xem ra nhỏ Quỳnh đã qua lại với anh Trung lâu lấm rồi thi phải. Về cái hôm Chi đột ngột chứng kiến hai người ghì xiết và trò chuyện trắng trợn buông thả ở trên giường thì chắc chắn đó không phải là bối cảnh của hai người mới vừa quen biết đến nỗi Quỳnh chẳng từng nói với anh Trung.
– Anh làm cho em không xa anh được nữa, có khi vừa mới từ nhà anh trở về, em đã muốn quay lại với anh…
Anh Trung mò tay xuống bóp nhẹ trên cái mu rậm rịt của nhỏ quỳnh, anh ghé vào tai nó:
– Lúc nào em muốn cũng được thôi mà. Chỉ đừng đến với anh khi có vợ anh ở nhà kẻo xảy ra chuyện ghen tuông lộn xộn.
Nhỏ quỳnh cũng chứng vừa gì, nó tuồn tay xuống ve vút cái bìu dái của anh Trung, miệng phụng phịu :
– Em chỉ muốn anh dành tất cả cho em. Anh phải chơi với em cho đến khi chi ấy cồ dùng đủ mọi cách hay là dùng miệng mà bú chim, anh cũng không thể cứng lên được thì em mới bằng lòng. Anh Trung vừa bóp mu lồn nó vừa phá ra cười:
– Anh đâu dè em tham lam đến như vậy! Dù gì chị ấy cũng là vợ anh. Nếu anh không còn khả năng làm cho chị ấy thỏa mãn nhục dục mỗi khi cần tin chị ấy sẽ từ bỏ anh ngay lập tức. Chừng đó, anh biết ở với ai.
– Ở với riêng em! Quỳnh đông đình. Nó vọc mãi con chim đã cương cứng của anh Trung:
– Em sẽ ở với anh suốt đời, để Cho chị ấy ở giá mới biết thân.
Anh Trung lấy tay ngất đầu vú con quỳnh:
– Nói bậy! Đừng bao giờ để xảy ra chuyện này. Bất cứ lúc nào mình cần đến nhau là đã gặp được nhau rồi, càn chi em phải nghĩ đến chuyện tai ác đó.
Anh Trung xoa cái mu lồn của nó mạnh hơn:
– Thôi, đừng nói chuyện tào lao nữa, em dạng háng ra cho anh đâm cái của anh vào để cho em được sung sướng, dung sướng hoài hoài, chịu không em nhỏ?