Giọng nói anh Trung nhẹ nhàng và tỏ ra vô cùng thành thực, quỳnh buột miệng hỏi anh:
– Sao anh Trung không nhờ đến Chi nhà?
-Có! Anh đã có thử rồi, nhưng Quỳnh phải biết, nếu không có sự rung động từ đáy lòng, nét vẽ nhất đinh sẽ không đạt được như ý…
– Anh nói vậy nghĩa là ngay cả chi cũng không làm cho anh rung động.
Anh Trung lắc đầu :
– Không phải hoàn toàn toàn như vậy? Vợ chồng thì đã biết rõ tất cả về nhau đến đôi khi không còn cảm thấy hứng thú. Có chăng chỉ là những lúc chung đụng chăn gởi, làm chuyện vợ chồng mà thôi. Ngừng một chút, anh tiếp :
– Ban nãy, quả thật là anh đã vô tình được trông thấy quỳnh, ngay lập tức, anh nảy ra ngay một ước muốn là sẽ hết sức năn nỉ để cho quỳnh bằng lòng giúp anh, chỉ giúp anh một lần rồi thôi. Những lần sau, nếu anh còn muốn sáng tạo có thân thể con gái thì anh chỉ việc phóng tác từ một hình ảnh cũ là xong. quỳnh nghĩ sao Em có sẵn lòng giúp cho anh hoàn thành tác phầm đầy tính sáng tạo này không?
Nghe anh Trung nói, Quỳnh đã có thể mường tượng ra được phần nào công việc phải làm để giúp anh Trung. Quỳnh cũng nhận ra rằng anh Trung rất chân thật, không hề có ý đồ đen tối đối với Quỳnh vì nàng cho rằng anh Trung đã có vợ.
Vợ anh cũng đẹp đẽ nõn nà, đâu có lý do gì để anh lợi dụng một người học trò nhô dại như quỳnh. Trong thâm tâm, quỳnh đã có ẩn ý định sẽ chấp thuận đề nghị của anh Trung, nhưng nàng vẫn bẽn lẽn hỏi anh Trung :
– Nếu vậy, thì em sẽ phải ở trần?
Anh Trung gặt đầu:
– Phải? Chẳng những Quỳnh sẽ ở trần mà còn không mặc gì trên người nữa mới được.