Nghe Khải nói giống như một ông cụ non, Lan bật cười trêu nó:
– Kim Anh là con gái mà còn dữ tợn như vậy thì Khát chất là phải ghê gớm lắm? Từ lúc gặp Chị . . . gặp Lan, Khải đã chơi bao nhiêu đứa con gái rồi?
Khải không tỏ vẻ dấu diếm:
– Khải “chơi” không dữ tợn bằng chị Kim Anh đâu Khải chỉ chơi chị người ở với một vài đứa con gái mà Khải thích chúng nó ở trong băng bụi đời thôi.
Nghe Khải nói đã chơi cả chị người làm, Lan vội ngắt ngang :
– Cả người làm công trong nhà mà Khải cũng dám đè con người ta ra mà làm bậy? Lỡ ba mẹ của Khải biết được thì sao?
– Đâu có sao! Mẹ của Khải biết chị Sương đã từng làm tình với Khải trong phòng giặt mấy lần cho nên bà cụ đã trả tiền công cho chị Sương và chị đã bỏ đi mất đất rồi. Bởi vậy…
– Bởi vậy ra sao…?
– Bởi vậy, những lúc Khải lên cơn, đành phải theo chị Kim Anh đến tụ tập chơi đại với mấy đứa trong đám bạn gái của chị ấy. Nhưng Khải không mấy thích mấy đứa con gái lóc chóc này, đứa nào đứa nấy vừa láu cá vừa không có gì hấp dẫn. Tụi nó “so bad”, không sánh được với chị Lan đâu…
Nghe Khải tán tụng mình Lan không khỏi phì cười trước cái ngây ngô hồn nhiên của “thằng” tuổi trẻ. Tự nhiên Lan cũng muốn tìm hiểu một chút về những kỳ bí của đám con trai Không của đám đàn ông mới đúng? Bởi vì Lan không hiểu tại sao, cũng là đàn ông như nhau, cũng có chung một vóc dáng thể chất, cũng cồ những đặc thù tham lam ham hố giống nhau mà sao người chồng cũ của Lan lại không thể làm cho Lan được khoái lạc, tại sao cái dương vật của chồng nàng nó ngấn ngủi và mềm xêo như vậy. Mặc dù đã bao nhiêu lần, Lan được chồng cho biết rằng ông ta cần có sự tiệp trợ và giúp đỡ của Lan trong vấn đề ăn uống nghi ngơi hoặc ngay cả trong lúc hai vợ chồng làm tình, thì Lan cũng đã vâng lời thực hiện đầy đủ mà sao sự việc vẫn không mấy tiến triển khả quan,ông ta vẫn xìu xì ển ển, “làm ăn” không nên trò nên trống gì cả. Cũng may là tai nạn đã khiến cho ông ta phải chết, nếu không, không biết đời Lan sẽ phải chịu đựng những thiệt thòi vô cớ ấy cho đến khi nào.