Nghĩ đến đây, Lan thấy buồn buồn. Một nỗi buồn mông mênh khó nói. Có lẽ, tận đáy tâm tư, nàng cũng có những ước ao tương tự như Khải, cũng mong ước được yêu thương mãi mãi đứa thanh niên dễ mến này. Thật ra, những quan niệm trước đáy về “thằng án trộm” ái tình là Khải, chẳng qua là do hoàn cảnh xui khiến. Khải quá yêu Lan, cho nên nó mới… liều, nó đã tìm ra cách để thỏa mãn những ước vọng nhục dục, chứ sự thực, từ lúc biết Khải cho đến giây phút này, Lan chưa thấy Khải tỏ ra có điều gì đáng gọi là để chê trách.
Khải có dáng dấp của một thanh niên con nhà hào hoa phong nhã, Khải lạ’ đẹp trai, ăn nói chững chạc, chứng tỏ Khải là một thanh niên có tâm hồn Nhất là, đối với chuyện xác thịt, Khải là một tay cự phách, biết khai thác triệt để những ý muốn của Lan, biết làm cho Lan tìm thấy lạc thú đích thực của cuộc đời. Khải đã “chơi” cho lồn Lan sượng lên đến thất điên bát đảo. Khải không có chút gì thua sút Nghĩa đâu! Trái lại là khác, Khải có lẽ chơi tuy mãnh liệt nhưng lớp lang phong độ vô cùng.
Lan toan tính trong đầu :
– Có lẽ rồi đây Lan sẽ dành riêng tấm thân còn hứa hẹn tràn đầy này cho Khải hết, nàng sẽ bảo thắng vớ’ Nghĩa nên gắn bó với Kim Anh, rồi thỉnh thoảng tụ tập lại đây ăn chơi phá phách một vài ngày. Như vậy cũng là vui chân cần thiết gì cứ phải tìm mọi cách ràng buộc đời nhau, bởi vì Lan chưa một lần cảnh thất yêu Nghĩa thật sự. Lan chống tay thay đổi thế nằm nghiêng miệng nói nhỏ:
– Khải yêu chi lấm phải không?