Nghĩ vậy rồi Kim Anh đáp lại lời khen của Nghĩa bằng cách thật kín đáo, nâng mở nhanh hai cái nút áo trên ngực của nàng ra rồi giả vờ cúi xuống, he hé cho Nghĩa đủ trông thấy bên trong đang ẩn hiện một đôi vú căng tròn. Kim Anh đã tính không sai một ni tấc. Nghĩa nhìn thấy vú của Kim anh, cái trái cấm trên cần cổ cha anh ta đưa lên đưa xuống trông thật rõ ràng.
Kim Anh “bồi” tiếp :
– Ai cũng nói với Kim Anh như vậy mà…
Kim Anh lấp lửng khiến Nghĩa phải hỏi dồn:
– Mà sao hở cô bé?
– Mà . . . mà . . . Có ích lợi gì đâu !
Vừa nói, Kim Anh vừa đứng lên, dợm bước ra ngoài trong khi Khải (tức “thằng ăn trộm” ái tình) ra vẻ hiền lành, cứ ngồi ngây người ra ngắm nhìn Lan không chớp mất. Lan ngượng quá cũng đình đứng lên thì Khải lên tiếng:
– Kệ hai người đó chi Lan. Khản muốn nói riêng với chi vài lời.
Lan không dám nhìn sâu trong mắt Khải, nàng lảng tránh tia nhìn nóng bỏng của người con trai chỉ đáng tuổi em nàng Lan lảng qua chuyện khác:
– Khải uống thêm nước, chi róc cho. Khải tấn công liền:
– Khải không cần uống nước. Khải cần… chị cơ!
Nghe Khải nói bạo quá, Lan vừa ngượng ngập vừa hoảng hồn, ngó quanh trong khi Nghĩa đã theo bước của Kim Anh đi ra trước nhà. Khải thừa cơ đến ngay sát chỗ chị Lan của nó đang ngồi. Nó ôm chầm lấy Lan như không cần biết còn ai trước mặt vì nó biết, mọi chuyện diễn tiến đến đây thì Nghĩa sẽ khó mà thoát được lưới bủa của Kim Anh, người chị nó vẫn nổi tiếng là trăm trận không thua trong chốn giang hồ.