Lan chỉ “thằng ăn trộm” hôm nào còn dang ngập ngừng chưa nói hết câu vì chưa nhớ ra tên của “nó”, Kim Anh đã đỡ lời Lan:
– Dạ, nó là Khải, em ruột của em.
Sau đó, họ bày hết thức ăln lên bàn. Nghĩa thuận tay khui ra một chai rượu chát, anh róc cho mỗi người một ly, vừa ăn vừa uống chuyện trò cởi mở như những người đã từng quen biết khá lâu. Thật ra, bốn người, ở những giày phút đầu cũng có chút ít ngượng ngập lúc mới gặp nhau. Nhưng bây giờ, không khí đã khác, nhờ có chút men rượu cho nên nó đã giúp mọi người hóa giải được những bỡ ngỡ ban đầu.
Ăn no uống say trong không khí thân quen đột ngột mà không tán nhăng tán cuội mới là điều không phải. Nghĩa với đôi mất hấp háy cứ thỉnh thoảng liếc nhìn Kim Anh, làm như Kim Anh là một thiên thần. Anh ta buột miệng :
– Chị Lan đã đẹp, Kim Anh còn đẹp tuyệt trần.
Trong lòng của Kim anh, nàng đã tự sắp đặt từ trước để bắt buộc Nghĩa sẽ phải chú trọng đến Kim Anh để cho chị Lan với Khái bày tỏ niềm riêng của mình. Thật ra tự đáy lòng, Kim Anh đã có ý thích con người của Nghĩa nàng càng thích hơn mỗi khi nghĩ đến khả năng làm tình rất dai và rất điệu nghệ với chị Lan hôm nào. Kim Anh phải ra lay tấn cóng trước để mở đường cho Nghĩa, cũng là cách để nàng “làm gương” cho Khải với chị Lan. Nhất định đêm nay trong căn nhà vắng vẻ này của chị tan, Kim Anh và những người kia phải một phen thật cuồng loạn để cho thằng phải nó biết tay. Nó phải phục tài của chị nó sát đất. Đừng có tướng chị Kim Anh của mi là con gái không có bản lãnh nghe mày?