Đứa bé nghe thì nghe, nhưng tâm trí vẫn không thể rời bỏ hình dáng cô được. Nó còn cố vớt vát thêm một lần chót: cháu nói đúng mà cô. Quả thực cô đẹp và thơm vô vàn, chính cháu còn bé cũng đã nhận ra nét yêu kiều huống chi người lớn. Nó nói cái miệng mà trong đầu thì ngầm nhìn nơi khoảng ngực áo cô phập phồng lên xuống. Nó đang hình dung hai trái vú để trần của cô rất mềm êm mà nó thoáng vừa được dựa vào khi nãy.
Nó cũng đoán già đoán non cặp ngực đó thanh tân tuyệt mức, không quá to cũng chẳng quá nhỏ, có thể ôm kín một bàn tay, nhưng còn nét êm thì đến nhung cũng không sánh được. Nó so ra những chiếc áo nịt của cô dù có thuộc vào hạng có mác đắt tiền cũng không sánh được với vẻ đẹp trần thật của từng chiếc vú.
Cô giáo Hoan như bị mũi kim tiêm nhọn đâm nhói vào, cô muốn đứng ngay lên để cắt đứt đi ý tưởng vật vờ đang càng lúc càng lớn dậy. Nhưng cô lại e ngại vì làm như thế khác nào tự mâu thuẫn với cô. Đứa bé vừa được cô bảo đảm không bỏ bê và chấp nhận cho nó dựa vào người, nay nếu cô giãy nảy thì chẳng hóa cô lại muốn hất nó ra sao.
Cô thật hết sức lúng túng. May đâu, cô chợt nghĩ ra một lối thoát. Cô vin vào sự kiện đêm đã khuya, cả hai cô cháu cần nghỉ ngơi để đuổi khéo đứa bé ra khỏi vòng ôm thân thiết. Cô dùng lời hết sức bình thường để thằng bé chấp nhận.