Nó tự hỏi chả lẽ đàn bà u ám như thế sao, vậy thì đàn ông cứ lăng xăng quấn quít bên họ làm gì. Lẽ nào các ông gần giới nữ đều bị u mê hết. Trái lại, nó nhận thấy ông nào lấy vợ cũng đều tỏ ra sáng suốt hơn lên và nói năng dí dỏm nữa. Thế thì cô giáo nói vậy là ý nghĩa gì.
Đầu óc nó quầng quầng trăm điều. Nó thu dọn trải giường của cô, những vết nhàu nhỉ làm nó phải vơ đem cái ra mới thay vào. Nó trải phẳng phiu, thay cả áo gối và đem bỏ vào giỏ chờ giặt. Nó cũng vào kiểm lại nhất loạt, từ ngăn tủ đến bàn làm việc, đặt bút vào ống, lau mặt bàn tử tế.
Tan trường, cô Hoan về nhìn ra sự tươm tất ở nhà, cô xoa đầu cậu bé khen nức nở. Thằng nhỏ sung sướng nhận lời cô. Tiện thể cô bảo nó: cô xin lỗi cháu, đêm qua đã làm cháu sợ lây, lại còn chăm lo trông chừng cho cô nữa. Từ sáng đến giờ cô áy náy vô cùng, lần sau cô có trải qua giấc mơ hãi hùng, cháu cứ để mặc cô, chẳng sao đâu. Chỉ một loáng là cô sẽ tỉnh.
Đứa bé gạt phăng lời cô, nó làu bàu trả lời: cô nói thế sao được. Đêm qua, cháu lay cô đến vậy mà nào cô có tỉnh, thiếu điều cô muốn ngất đi. Buông lơi cô lỡ cô bứt hơi thở thì ra sao. Thú thực cháu muốn ôm chặt để cô đỡ sợ, nhưng chưa được cô cho phép, cháu không dám. Cháu xin hỏi cô nếu bận sau gặp trường hợp như vậy nữa thì cô bảo cháu phải làm sao.