Cô cố lay cho nó tỉnh, nó vẫn mê sảng kêu la: xin đừng đánh tôi, để tôi đi, tôi không biết đây là chỗ của anh, tha cho tôi. Thì ra thằng bé ám ảnh vì bị ăn hiếp trong những ngày ngủ vạ vật ngoài phố. Hoan thấy thương và tội cho nó vô ngần. Cô ôm chặt nó vào vòng tay, nói huyên thuyên: không, em đang ở nhà cô, chẳng ai đánh đuổi em đâu, em đừng sợ.
Thằng bé vẫn giãy đạp, nó thét lên: tôi van xin anh rồi, đừng đánh nữa, buông tôi ra để tôi chạy đi. Hoan lại phải nén chặt nó vào người, lẳng ru nó để dần dần nó tỉnh. Một lúc sau nó mới hoàn toàn nguôi ngoai, mắt nó vẫn còn đầm đìa lệ. Nó ngơ ngác mở đôi mnắt tròn xoe nhìn cô. Hoan dịu dàng hỏi nó: em tỉnh chưa, em mơ gì mà sợ sệt thế.
Thằng bé ôn tồn kể: nó bị một người nào đó đánh đạp vì nó dành mất chỗ ngủ của anh ta. Nó chắp tay lạy van nhưng người đó không tha, lại còn toan đập cho nó chết. Hoan phải giải thích cho nó hiểu chuyện ấy thuộc vào quá khứ rồi, giờ nó chẳng phải lo lắng nữa. Rồi cô để nó tựa vào cô và bảo nó ngủ lại đi.
Thằng bé nằm im vì tìm thấy hơi ấm từ người cô cưu mang nó. Nó lặng yên hưởng nỗi hạnh phúc vừa chớm dậy lúc này. Gần cô, nó thấy tâm hồn dịu lại, nhất là tai nó đang đón nhận những nhịp đập đều đều từ trái tim cô. Lại nữa, nó cũng đang lâng lâng vì vẻ mềm dịu của một bên ngực cô đang là chỗ dựa cho nó. Nó thấy rõ hơi hướm thơm tho dìu dịu đang tỏa ra từ vồng ngực êm ấm đó.