Cậu bé vẫn tía lia nói với cô: đêm qua, em mừng quá, khó ngủ. Em được cô hứa cho phép đến phòng cô nên em nôn nao chỉ mong được thực hiện sớm điều này. Hoan lại càng lập cập hơn, tại sao sự trùng hợp lại đúng lúc như thế. Đứa bé khó ngủ thì nó đã làm gì, tưởng gì, có bệnh hoạn như hành động của cô đêm qua chăng?
Để thỏa mãn muốn biết, Hoan chợt nảy ra ý châm chọc cậu bé: thế vì sao em lại khó ngủ. Thằng bé bẽn lẽn một lúc mới dám lí nhí thưa: vì em nhớ đến cô. Hoan rùng mình vì thấy ra cái dại của mình đã chúi mũi vào thầm kín của cậu bé. Trong khi đó, sợ không bộc bạch ngay có khi rụt rè rồi tắt ngấm, nên cậu ta nuốt nước bọt và nói văng tê luôn: em thấy em được cô cho phép nằm cạnh cô nên em trằn trọc mãi.
Nói rồi, hai bàn tay đứa bé xoắn lấy nhau thẹn thùng. Hoan liếc sang thấy mặt nó đỏ au như cua luộc. Cô cũng thấy rung động vì sự thực thà của cậu nhỏ, cô trầm ngâm như đo lường xem phải ăn nói ra sao. Mãi cô mới chọn được một câu xem ra vững chãi: sao em lại nghĩ dớ dẩn như thế. Cô ở một mình, em lại là trai, sao cô có thể cho em nằm cạnh được, nhỡ người ta đồn thổi chuyện vô duyên thì cô biết xoay trở làm sao.
Ai dè đứa bé thở dài như chiếc bóng bị nổ cái bụp. Nó giằng bàn tay ra khỏi tay cô và muốn chạy đi. Hoan phải gọi giật nó lại. Hỏi han gì, nó chẳng đáp, không khí nặng trùng trùng. Hoan nghe tức nơi tim, những tiếng đập thình thình như búa gõ. Hai mắt thằng bé mọng lên như sắp khóc, cô thấy mủi lòng.