Cô lăng quăng đứng lên lại ngồi xuống tại chỗ. Thằng bé thì cứ gào lên: cháu xin cô đi hộ cháu mà. Để tự cháu buồn khổ một mình, đừng gượng xoa dịu cháu. Cháu biết cô hãi cháu, cô luôn tạo chướng ngại giữa cháu với cô, nên cô đừng thương hại cháu làm gì. Nó chực đứng lên bỏ đi.
Cô Hoan cho là thằng nhỏ sảng bất tử nên cô lôi nó lại. Cô giật nó ngả vô người cô, tìm cách làm nó thư giãn. Nó vẫn vùng vằng, cô phải đè chặt lấy nó gối đầu lên đùi cô. Chẳng dè cô cháu rị kéo nhau làm vạt áo choàng của nó bựt tung ra, thằng bé đang tiện đà ngã giúi vào vú cô khiến cô đau muốn tức thở. Cô loạng quạng ôm lấy chỗ vú bị va chạm, mặt nhăn nhó.
Cậu nhỏ không dám khóc nữa. Tuy mắt đã nhìn rõ hai trái vú của cô và cả khúc háng bày hết ra đó, nhưng nó thấy cô giáo nhăn nhúm mặt vẻ thiểu não thì nó quính ngay. Nó vịn lấy bả vai cô, miệng liếng thoắng thưa: chao ôi, chau hư đốn quá, cháu làm cô đau. Rồi nó hỏi dồn dập: có sao không cô.
Cô giáo Hoan bịn rịn ướt nước mắt. Cậu bé vội gỡ bàn tay vịn vào vú của cô ra và thay bằng bàn tay của nó day xoa vú cô. Nó run run day vòng tròn để cô đỡ bị dồn tức. Những cái ve vuốt làm cô lấy lại dần hơi thở, mặt cô giãn ra, bớt hổn hển và đồng thời núm vú cũng săn lại. Cậu nhỏ nhận ra sự căng mọng của đầu vú thì càng vò mạnh thêm, một phần để cô chóng hết tức, một phần cậu cũng thích thú vì làm cô bị kích thích nữa.