Tôi đã thật sự lo sợ, cố gắng trì lại sức kéo của bà, gương mặt tôi lúc đó chắc là nhăn nhó tệ. Nhưng bà nói tiếp:
– Đừng sợ, đến đây, đứng trên tảng đá cao này. Ở đây, người nhà con sẽ dễ nhìn thấy con hơn.
Rồi bà bỏ đi, chắc là bà sợ người ngoài nhìn vào sẽ hiểu lầm là bà đang bắt nạt tôi. Từ trên cao tôi dõi ánh mắt vô vọng xuông bãi, nỗi sợ hãi, sự cô đơn … ánh mắt tôi từ từ mờ dần, những giọt nước mắt đã chực tràn qua khóe mắt, những giọt nước mắt có lẽ là cuối cùng của của tuổi dậy thì trong đời người đàn ông. Bỗng từ dưới bãi biển, bóng cô lao về phía tôi, cô ôm chầm lấy tôi, mắt cô đỏ hoe:
– Trời ơi, con làm cô sợ quá. Có gì xảy ra, cô không biết phải ăn nói sao nữa. Cô kiếm con từ nãy giờ, con đứng đây lâu chưa?
Tôi không nói được gì, nỗi vui mừng làm tôi không nói được nên lời. Rồi cô nắm tay tôi đi lên bờ. Cô nói:
– Thôi không tắm nữa, đủ rồi. Mình đi tắm nước ngọt thôi!
Nói rồi, cô đi lấy quần áo, dầu tắm mang về phía phòng tắm nước ngọt. Thời ấy, phòng tắm nước ngọt không có vòi sen hiện đại như bây giờ. Muốn tắm nước ngọt, người ta phải mua từng thùng nước rồi xách vào trong phòng tắm, mọi thứ đều phải tự làm lấy. Cô mang áo quần vào phòng tắm, sau đó trở ra mua ba xô nước. Nơi tắm nước ngọt lúc này thật vắng vẻ, mọi người đang tranh thủ tắm biển vì không mấy khi được đi, có khi phải 2 năm mới được đi một lần. Ở đây lúc này chỉ có tôi và cô, người chủ phòng tắm thì ngồi ở bên ngoài dãy phòng tắm dài dằng dặc. Tôi đứng nhìn bâng quơ,”chắc là cô tắm trước rồi mới tới mình hoặc ngược lại” nhưng không, cô kéo tôi vào phòng tắm, đóng cửa lại. Chắc là cảm giác sợ hãi khi tôi lạc lúc nãy đã làm cho cô không nghĩ gì khác nữa.