Lâm cũng là học trò ctia nàng, cùng tuổi với Khải và Khuê, cũng từng đứng ở sân trường chiêm ngưỡng nàng cách đây vài hô’m, Nhưag còn Đạt ở đâu mà bỏ Lâm ngồi một mình ở phòng khách này:
– Vậy còn Đạt….
– Dạ, Đạt đang….đang….với cô Sương ở phòng bên cạnh.
Sao Lâm biết nhă cô mà đến?
– Dạ….tại vì….mấy đêm liền, Lâm “nằm” với cô Sương bên kia. Hình như cô Sướng muốn “trao đổi với cô mà chưa có dịp trình bày. Nhưng nếu cô không thích, Lâm xin rời khỏi phòng này ngay, để cô khỏi bận lòng.
Loan đứng im phăng phắc nhìn Lâm. Lâm cũng cao to như Đạt, nhưng đẹp trai hơn một tý. Đã mấy đêm hền, Lâm ngll với cô giáo Sương phòng bên cạnh ! Hèn chi cách đây vài hôm, Sương đã nhờ Loan dạy thế, để nàng về tiếp cuộc vui với kép. Nàng rót nước mời Lâm:
– Em cứ ngồi chơi t Uống tý trà cho ấm bụng, rồi cô dọn thức ăn. Hai thầy trò mình ăn trưa.
Trong bữa ăn, Loan tuyệt nhiên không đề dập gì đến Đạt. Nàng làm như Đạt không có mặt ở phòng nàng từ hôm qua đến sáng nay. Loan chỉ hỏi về Sương:
Lâm thấy cô Sương “khoẻ ” không?
– Dạ cô ấy vẫn khóc.
– Không, cô muốn hôi…trong “gối chăn”, cô ấy thế nào?
– Dạ cũng thường thường như những đàn bà khác thôi.
– Như những đàn bà khác? Lâm năm nay chắc cũng chỉ 17. . Làm gì Lâm đã….có đến những người đàn bà khác?
– Ở nhà quê mà cô ! Con trai, con gái “hư” sớm lấm t Vì cái thứ nhất không ai săn sóc, để ý. Điều thứ hai, không ai tương tượng nôi bọn em biết quá sớm ! Điều thứ ba, bụi bờ, nơi hoang vắng không thiếu Cho nên….
Vừa nhai cơm, Loan vừa cười đô mặt:
– Lâm nói đúng đó. Thuở bé, 13 tuổi, cô cũng đã vậy vậy với người yêu rồi. Nhưng không phải ở bụi bờ, mà là phòng nglỉ sang trọng tại một bờ biển… Lâm chưa hân hạnh đưa một nllười đàn bà nào vào phòng ngủ!
– Tại saol Phòng ngli kín đáo, tiện nghi hơn chứ.
– Dạ học sinh nghèo, làm gì cớ tiền ? Nhưng ngoài bụi bờ, nó cũng có cái thú đặc biệt, nên thơ đặc biệt chớ cô?