Nó phải để làm hoàng hậu, một nữ vương cho ké hèn như Đạt làm tôi mọi. Tôi mọi chớ không phải nô lệ.
Loan nhắm mắt, hít một hơi thở đầy ngực. Câu nói Đạt làm sự kiêu hãnh cố hữu của Loan nở ra, vun lên. Chưa có ai chê bai nàng, ngoại trừ chàng sở khanh tên Trường. Nàng bỗng tiếc tuổi 13, yêu vội vàng, thèm vội vàng trao cho một người không biết hưởng. Đạt đang ân cần, lần tay cổi nhẹ chiếc áo khỏi toà thiên nhiên Loan, rồi đứng như Trời trồng, lấy mắt nhai tươi nuốt sống Loan.
– Đạt ẵm Loan vô phòng đi. Nằm đây lạnh quá à.
Đạt cúi xuống định ẵm Loan, bên kia Ngọc la lớn:
– Hôn vú em đi Khải. Bú cho thiệt lâu. Lâu đến nửa khuya em cũng chịu. Bú đi anh. Tay kia bóp, đó.
Tiếng Ngoc vừa dứt, Đạt bên nay cũng sà xuống ngậm vú Loan, ân cần làm giống hệt lời Ngọc. Bên kia Ngọc rên giùm. Loan bên này, tay sờ lồn, miệng phì phào thở, và mắt ngắm nhìn thằng học trò 16 đang tận tình phục vụ. Nhln xuống dưới, thấy tay cô giáo Loan thọt vào lồn kêu chanh chách, Đạt chịu không nổi. Hắn gở hai ngón Loan ra khỏi’ miệng lốn, mút, rồi ấn mồm vào bắt đầu trận thư hùng. Bây giờ Loan mới hiểu tại sao Đạt lại để tý râu lổm chổm dưới cằm. Nếu chỉ bú, chỉ nút bằng môi và lưỡi thì chuyện tầm thướng. Loan có thể chịu được. Đằng này cái bàn chải ở cằm dưới Đạt, rất nhẹ nhàng, êm thắm, càn quét không phải chỉ miệng lồtl, mà khắp nơi trên vùng cấm địa. Nhất là hai cái mép đỏ au tẩm đầy nước.