Nói thế, rồi Khải nhìn xuống đất. Khải không dám nhìn vào đôi mắt bồ câu, sắc cạnh, như có nam châm của cô giáo . “Đi trong mưa, ít người để ý!” Câu nói đó Khải đã dùng để tống tình cô giáo Ngọc. Tự nhiên Ngọc day lên một tình thường. Một tình thong lạ hoắc. Nó không giống cái tình của cô giáo với một học trò. Có cái gì khó nói lắm, Ngọc không diễn tả nổi. Chỉ biết nó đang rần rần chạy khắp châu thân. Nó như mộng thành sự thật. Nó như kết quả những rắp tăm lãng main trong những lần Ngọc lén nhìn Khải cúi đầu làm bài trong lớp, hoặc Khải đến đưa quà tận phòng nàng….
Những lần đó, Ngọc muốn nói một cái gì. Hoặc chờ Khải bạo gan tỏ một lời. Dù rất ngắn. Hôm nay thì Khải đã khai pháo trước: “Đi trong mưa, ít người để ý?” Ngọc hiểu ngầm câu đó, mim mím cười, bê cái thúng đựng quả mít vào trong, quay lại đóng cửa, khoá luôn. Khải hồi hộp nhìn bàn tay cô giáo Ngọc khoá thật chậm và nhẹ cánh cửa, nhưng lòng rộn lên niềm vui đầy hạnh phúc.
– Em vào nhà tắm, cởi hết áo quần, vắt cho khô, hong lên. Xong lấy chiếc áo kimono của cô choàng đỡ. Nếu không sẽ bị cảm lạnh.
Khải riu ríu đi vào nhà tắm, và không biết cậu bé có dụng ý để cửa tang hoát ra như thế hay không. Cô giáo Ngọc nép mình sau khung cửa, nhìn Khải cổi áo quần hết ra, đứng ngang. Ngọc chỉ thấy choom lông dái quăn tít mọc um tùm dưới bụng Khải và một thân hình gần như của người lớn. Hình như Khải cố ý đứng quay mặt ra cửa, vừa vắt khô quần áo, vừa âm ư một bài nhạc. Ngọc thích thú nhìn lén. Con cặc Khải từ từ ngỏng lên. Cuối cùng sừng sững như quả chuối xanh, giật giật. Choàng chiếc áo kimono vmàu vàng sọc nâu của Ngọc xong, Khải bước ra, đi chậm lại, e dè, cố ý.
– Trời mưa lớn quá phải không cô?
– Ừ. Cô thích mưa. Trời vừa mát vừa lãng mạn. Nhưng buồn và khó ngủ…
– Mưa thì dễ ngủ chứ cô?
– Ừ, trẻ con thì nghe mưa dễ ngủ. Người lớn, nhất là người lớn cô đơn và đàn bà như cô, không nhắm mắt được.
– Tại sao lạ vậy cô?
– Chừng nào lớn. Khải sẽ biết…