Huân chồm lên nhìn để biết rằng con bé đang làm thiệt, chớ không phải lãng mạn quá mà viết đại những lời khiêu dâm. Ngon không tả nổi, mẹ bú cho đã miệng, cho đã mọi thèm khát dị thường ở con bé, mà tim óc đã trưởng thành như gái 20. Một tay Huân phải bịt miệng. Chàng sợ tiếng rên clỉa chàng có thể đánh thức mọi người. Thấy mà thương. Không cần ai dạy, mẹ cũng biết liếm chỗ da non chàng hai bên bẹn. Ngoạm luôn hai trứng dái mà mít. Huân như thằng điên bị tra tấn. Tóc chàng rối tung, cho luôn cái gối bịt mặt để rên cho đã, nếu không chàng chịu hết nổi !
Rồi mẹ đã tuột quần, nói nhó với Huân:
– Trong thư, em còn viêt đoạn anh phải “cho” em. Nãy giờ là ’em cho anh. Bây giờ…anh phải…
Mẹ nằm ngửa ra, chờ. Huân chồm dậy. Hình như chàng thấy chàng quá lớn, so vớl thân hình mẹ chắt chiu, bé tý. Huân sửng sờ nhìn lồn mẹ, thật lâu. Trắng phau. Không sợi lông. Chàng không “đành” ! Hay không dám ? Mẹ phải tụ động dang hai bắp đùi ra, cho chàng nhìn rõ cái cửa mình đã ướt nhẹt, chờ đợi Huân vẫn sửng sờ, hoang mang. Mẹ phải vói tay, mu mặt chàng xuống. Lúc đó, hai tay Huân mới ôm hai bên mông mẹ, đặt mũi hôn nồng một cái thật yêu.
Hơi thở Huân hơi ấm Huân làm lồn mẹ lồng lộn lên, như muốn phực lửa. Nớ nóng rang, đòi hỏi cái gì đó như cặp môl, cái lư(‘i ươn ướt của Huân phải tức khắc rà vào…
– Huân ơi, có nhớ em viết những yêu cầu gì không? Nhớ hả? Thì làm đi. Sao cứ hôn bằng mũi không vậy?
– Cho anh được hôn nó vài phút nữa, em yêu ! Nó thơm quá là thơm, thơm như cái bông mới nở. Chưa bao giờ anh được hân hạnh hôn một cái lồn trinh nào như của em.