Khuya đó, cả nhà đã yên ngú. Mẹ rờl phòng, rón rén đến mở cửa phòng Huân, bước vào, khoá chặt. Ngọn đèn ngú trên bàn của chàng soi mờ mờ. Chàng chỉ mặc một quần đùi, đắp nhẹ tấm ra. Thấy mẹ vào, Huân chồm dậy, đưa hai tay. Mẹ bay lại, lọt hẳn vào lòng Huân và táo bạo ôm Huân tìm môi. Cái hôn đó, cho tới bây giờ, mẹ không quên. Vì nó ngon, ngọt liệm, nồng nàn, êm ả, tuyệt đỉnh. Mẹ không nhớ là bao lâu, nhưng lâu lắm….cho đến khl Huân đặt mẹ nằm lên người chàng. Huân hỏi rất nhỏ:
– Em muốn, với anh, làm những gì em đã viết trong thư không?
Mẹ gật đầu không suy nghĩ. Mục đỉch chỉ có vậy. Một nguồn cơil mà mẹ đã mang suốt hơn năm trời cần một đàn ông. Cần Huân, cho mẹ những gì xác thịt đang thèm. Thèm khốc liệt, thèm điên cuồng, thèm đến độ, có khi, giữa ban ngày, mẹ đã có mấy lần, muốn xông đại vàó phòng Huân….Mẹ đang nằm dính sát trên người Huân, nghe cặc chàng lớn lắm, cứng lắm, cấn trong quần đùi, cà nhè nhẹ ở mu lồn mẹ .
Huân cổi có một khuy áo mẹ, cho tay vào sờ một trái vú. Chỉ có vậy thôi, mà mẹ nghe Trời đất rung chuyển, tường vách ngã nghiêng. Cái đồi ngực to hơn nuốm cau đó làm toàn thân mẹ cũng rung chuyển. Mẹ tự động cổi toát áo ra. Huân lật mẹ nằm ngửa, hạ môi nút rất nhẹ nhàng đầu vú hột tiên. Mẹ, hai tay, bóp mạnh hai ngực Huân, đòi chàng hôn môi nữa, và đòi chàng, cổi quần cho mẹ.