Các con có tin là mẹ biết yêu năm l l tuổi không? Mười một tuổi, mẹ đã biết làm thơ, biết viết thư tình, mê đọc tiểu thuyết và yêu một thầy giáo trẻ, ten Huân. Thầy là gia sư. Ông bà ngoạíl.mướn thầy ăn ở luôn trong nhà để dạy cho ba chị em mẹ. Trong đó, mẹ là đứa con gái bé nhất. ông bà ngoại chỉ để mắt canh chừng hai chị lớn, vì ông thầy khá đẹp trai. Thế mà, một hôm Huân thức dậy, thấy trên bàn viết của mình một phong thư, đề: Kính gửi thầy Huân. Chàng xé ra xem. Đó là nét chữ của mẹ với những dòng da diết: “Anh yêu dấu. Chắc anh không để ý sự khác thường và thay đổi đột ngột ở em trong những ngày gần đây? Có lần bị anh mấng “sao không thuộc bài”. Em có học đâu mà bảo thuộc? Em bận làm thơ và
viết nhật ký. Bài thơ nào, trang nhật ký nào cũng có tên Huân. Sao anh đến nhà em kèm trê làm gì cho em phải sống mộng mơ và luôn bị mất ngủ? Anh có thấy con bé nào l l tuổi đã có lời thó tội kinh hồn, ghê khiếp như em không?
Có lẽ anh thắc mắc: con bé này khùng? Không đâu. Lời lẽ em đang tâm sự với anh đây có tỉnh táo không? Rồi anh có thể hói, bé con như em thì mộng mơ những gì, và tại sao mất ngl.i? Chính em không tin mình còn bé con. Có những tuyến, những hạch, những tế bào trong người em phát triễn thái quá, em nghĩ thế. Vì không thể 11 tuổi mà mộng sẽ lấy anh làm chồng, chúng mình sẽ có con, vân vân! Em mất ngủ, vì thưa anh, cứ nhắm mắt là em thấy “Thầy Huân” nằm trên người em, hôn môi em nồng nàn, say đắm. Và, em thú thật luôn, nhé anh ! Và, anh cổi áo em, hôn ngực em vừa lú lú muốm cau. Chịu không nổi, em tự tuột quần ra, mời anh. Đã ghê gớm, rùng rợn chưa? Tại sao bé thế này, mà em biết, trong cơn mộng, dang hai đùi ra, cho anh tự do hôn chỗ kín của em, để toàn thân em cong lên, quằn quại như con dun bị dầy xéo ! Còn nữa, kinh hoàng hơn, là em biết nâng của quý của anh, cho vào mồm bú cách ngon lành như thuở nhó bú vú mẹ. Anh đã tự động, đưa “nó ” vào âm đạo của em, sau khi em tỏ một cử chỉ hết chịu nổi.