Bà thấm tý nước miếng đầu củ khoai. Hai ngón tay banh rộng miệng lồn. Củ khoai xuống cà nhè nhẹ trên hột le:
– Ui tôi đem cái này theo để biểu diễn cho anh xem mà anh không tới, nên tôi làm một mlnh, người khác, ai có muốn coi thì mở mắt cho to ra mà coi! Đây nè, đầu cặc quét mép lồn. Đó, món này là món đốt rừng đây ! Ui, cái mắt củ khoai nó làm đã lồn quá bà con ơi ! Đó anh, chà mạnh lên hột le em đi! Không đau đâu. Ui ! Chết em anh ơl t Khầi ơi ! Anh không giữ hẹn, em phải đụ thằng khác nè t Em
banh sẵn lồn ra đó, anh cứ tự tiện đâm mạnh vô đi. Em không đau đâu ! Đó, ui, ui, ui. Cho em khóc nhen? Sướng, sướng lắm. Đâm mạnh và lọt tuốt hết vô cho em? Ui, mấy chục cái mấc, mấy chục sợi lồng cứng bắt đầu quậy lồn em nè, Khâi ơi ? Anh là thằng ngu, lồn dâng trước mặt mà không biết nhào tới hưởng ! Làm sao có dịp bằng vàng như vầy nữa. Anh sẽ ân hận suốt một đời….
Và chị Loan ơi, em muốn vùng lên, chạy ra vườn cổi truồng, la một tiếng cho bể Trời, cho sập nhà, cho cây ngã, cho gió nổi dậy thành bão. Không biết bà già vừa thú dâm, vừa mơ mộng tới ai mà nói như nói cho chính em nghe, cho em nhào đại ra, làm một con thú ! Có cái gì đầy mãnh lực giữ em đng thừ ra đó, trong kẹt ttỉ ? Em không biết ! Có lẽ chính em giữ em, kềm chân em ! ! ! Chớ đèn xanh đã bật, cửa biên giới mở tang hoác ra mời mọc, đợi chờ, mạnh như nam châm hút đinh sắt ! Mà em vẫn tội tình, môi khô khốc mắt mờ, mình ngã tới phía trước. Chỉ còn
chút lương tri sáng lập loè nơi nào đó ở quả tim, ớ khối óc, ở khắp cả, níu con quỷ dã man trong em đứng lại !