Rượu vào, làm Loan mạnh miệng hơn, mặt của Lâm hừng đỏ hơn. Gần như Loan chắng giữ gìn ý tứ nữa. Nàng ngồi bật ngữa ra trên salon, “phơi hàng” nói cười lả lơi…..Nàng bành hai bắp đùi ra như mời mọc. Lâm cứng người.
Hắn hiểu là bên địch đang đánh những trận thăm dò. Loan đi lại khóa cửa phòng. Lúc trở lại, bằng giọng ngà ngà say, Loan ởm ờ:
– Trời nóng quá há Lâm. Hay mình vào phòng cô có máy lạnh, ngồi nói chuyện thú vị hơn !
Trời đâu có nóng. Đang chuyển sang mùa Đông mà ! Nhưng Lâm hiểu câu Loan mời. Chàng đứng dậy, cầm theo ly rượi sâm, nhìn Loan. Chàng hơi choáng váng thật vì độ nồng clla rượu: Lâm thích được nhìn cô trong chiếc áo ngủ màu hồng đó !
Loan dang hai cánh tay ra, quay người hai vòng. Miệng hát một bài luân vũ, rồi nhón chân, múa một mình trong phòng khách rộng. Cái áo mông bọc gió, gần như tan hết, chắng còn che phần da thịt nào của Loan. Nàng cố tình nhảy lạl gần bên Lâm, vờ suýt ngã, để Lâm đở nàng. Lâm vội đưa hai tay định cầm vai Loan, nhưng không biết sao, chàng đụng vào đôi vú Một chút rượu còn lại trong ly sánh ra, đỗ vào ngực Loan, chổ chỏm nhọn của chiếc vú.
Phần áo móng tanh ở ngực dính sát vào da thịt Loan, phơi hết. Nàng ngừng hát, ngừng nhảy, nhìn xuống cái vú ướt ruợu, rồi nhìn Lâm thật sát, không nói. Lâm vội vã:
– Cho Lâm xin lỗi. Vô tsmh! Không cố ý, nhưng sao rượu không sánh ra chỗ khăc, mà lại ngay đỉnh đồi tình yêu như thế?
– Không biết, anh làm sao khô cho Loan thì thôi.