Dút trận tôi còn ôm cứng lấy hắn y như ôm một người tình. Tnlớc khi mặc quần vào hắn ôm hôn tôi và nói:
– Em yên tâm anh sẽ dấu kín chuyện này không cho ai biết đâu, anh xin thề với em đó…
Tn.lớc khi bỏ đi hắn nhìn tôi vôi ánh mắt ái ngại:
– Thôi em mặc quần áo vô rồi về đi không thôi gặp đám đi tuần khác thì khổ nữa đó.
Sau khi hai tên đó bỏ đi rồi tôi vội mặc áo vào và đi lại mở trói cho Vân. Vân chẳng nói lời nào, mặt lạnh tanh đầy vẻ uất ức, tôi tìm lời an ủi Vân nhưng anh vẫn chẳng thay đổi nét mặt.
Về gần tới nhà tôi hỏi Vân:
– Anh còn ở lại Mỹ Tho bao lâu?
– Đoàn đang hát ờ Cái Răng, ngày mai anh phải trở lại đoàn rồi.
Chừng nào anh mới tới thăm em nữa?
Anh không húa, hôm nào không hát anh sẽ ghé.
Tôi về đến nhà thì chú Tư dã ngủ chỉ còn thím Tư ngồi đợi cửa.
– Sao con về trễ vậy Mến?
– Có mấy bài toán khó giải hoài hổng ra thím à.
– Học thì học, nhưng mà con gái dừng đi dêm đi hôm hàng xóm người ta dị nghị
– Dạ con biết rồi thím.
Lo trả lời qua loa cho có lệ rồi chạy thẳng vào phòng. Nằm vật xuống giường mường tượng lại những giây phút sóng gió vừa qua, tôi biết tôi yêu Lý Bình Vãn thật rồi. Tôi yêu anh như chtla hề yêu người đàn ông nào khác. Tôi yêu cái bất cần đời khó hiểu của anh, tôi yêu cái vẻ tay chơi của anh, tôi yêu tất cả Tôi nhất định giành Vân ra khỏi tay mấy con đàn bà khác, anh là của tôi. Nhưng tôi lại bỗng thấy lo sợ vì sau lần sóng gió vùi dập vừa qua tình cảm của Vân đổi vởi tôl biết có còn như trưôc không ?