Thấm thoát thế mà Thiện đã vào quân trường gần ba tháng và ngày mai là ngày phép đầu tiên của Thiện về thăm tôi kể từ khi anh nhập ngũ. Để sừa soạn cho ngày phép đàu tiên này tôi đã đặt chuyện nói vôi ehú thím tôi là tôi sẽ đi vôi phái
đoàn của trtiờng thăm viếng thương bệnh binh ở Bệnh viện Dã chiến tỉnh nguyên ngày chủ nhật. Suốt buổi tối hôm thứ bảy tôi không tài nào ngủ được, trong dạ bồn chồn nôn nao khó tả chỉ mong sao trời mau sáng để đến giờ gặp lại Thiện. Mới sáu giờ tôi đã thức dậy chải đầu tô nhẹ lên má chút phấn hồng rồi rời khỏi nhà.
Theo thơ của Thiện thì Thiện sẽ được ra phép vào chiều thứ bảy và sẽ đi chuyến xe đò đầu tiên của ngày chủ nhật để về tỉnh. Sóm nhất thì cũng khoảng chín giờ là anh có mặt.
Ra tới ngoài đường mới thấy là còn quá sớm, còn cả gần hai tiếng nữa mơi tôi giờ gặp lại Thiẹn. Tôi chẳng biết làm gì cho hết giờ nên cứ đạp xe lanh quanh hoài trên phố. Cuối cùng chịu hết nổi tôi phải táp lại nhà con nhỏ Thu bạn học của tôi ờ gần bến xe. Con nhỏ chắc đang còn nằm trên giường nên nghe tôi gọi ơi ới ngoài ngõ vội chạy ra mở cừa vởi một bộ mặt còn ngái ngủ. Không đợi cho nó hỏi han lung tung tôi vội lên tiếng trước:
– Ra bến xe đón người quen từ Sài gòn về mà thấy còn sớm quá nên tui ghé nhà bồ chơi một chút rồi đi.