VN88 VN88

Tâm sự vợ chồng mình sống nhạt quá

Em không bao giờ quên hình ảnh anh ngồi ngủ gật bên con mới sinh trong bệnh viện, giường chật, chỉ đủ cho hai mẹ con nằm, tuy ngủ nhưng tay anh vẫn chạm vào con, cảm nhận từng cử động của con. Thế rồi, những tưởng sự có mặt của con sẽ làm cho mọi thứ tốt đẹp hơn, đừng cho cuộc sống trống vắng và thiếu thốn thêm nữa, anh lại lạnh lùng xa cách với em hơn từ ngày con ra đời.

Sinh con xong, em ốm, ho đến mất cả sữa mà anh cũng chẳng một lần quan tâm. Đêm ngủ, em cũng không dám ho, không dám cựa quậy vì sợ cái quay người khó chịu của anh. Con chưa đầy 3 tháng tuổi, anh đã nung nấu ý định đi làm xa để thoát khỏi cuộc sống với hai mẹ con em. Con được một tuổi bị ốm, sốt dịch đúng lúc anh phải đi công tác xa nhà. Đêm nằm trong bệnh viện, con sốt đùng đùng, một mình em ôm con, hốt hoảng chạy đập cửa phòng bác sĩ xin thuốc hạ sốt cho con. Cả tuần lăn lộn trong bệnh viện trông con, em mong lắm sự chia sẻ, thương yêu của anh.

Đến hôm anh về, em lạnh người khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của anh. Tiếng chửi mắng của bà có lẽ không làm em đau bằng ánh mắt lạnh lùng, sự thờ ơ, lãnh cảm này. Từ khi nhìn thấy ánh mắt đó và cũng là sự thể hiện của trái tim anh, chúng mình hầu như chính thức ly thân. Cuộc sống làm em lăn lộn với cơm áo gạo tiền để nuôi con. Kinh tế suy thoái, công việc kinh doanh của công ty bị đình trệ, anh bị mất việc, chỉ ngồi nhà xem tivi, lướt web, đi nhậu với bạn bè, chẳng hề chia sẻ với em về chuyện làm ăn ra sao, tiền nong kinh tế gia đình như thế nào.

VN88

Viết một bình luận

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.