Anh dừng trước khi đến đỉnh điểm của mâu thuẫn, tôi lại cố đẩy cho kịch tính lên cao, thấy mình như một người ác vậy. Tôi nghĩ đến ngoại tình cho mọi chuyện được cân xứng nhưng nghĩ anh vô tội, trước miệng lưỡi người đời nếu có gì thì tôi phải ly hôn trước. Hôm rồi tôi về nhà sớm, thấy anh đang nấu đông xương, bảo của người bạn đi Nha Trang về cho mấy gói rau nấu ăn cho mát. Tôi càng thấy bực mình, giống như đang bị lung lạc phải vào một guồng như người ta bảo sống dần dần sẽ có cảm tình.
Tôi không có thiện ý phát triển thêm tình cảm, chỉ muốn chuyện trở nên tồi tệ rồi chia tay nhưng lại không muốn nói ra, muốn anh đoán được ý này. Lỗi một phần do anh, trước khi kết hôn tôi đã bảo anh đừng đến nhà, đừng gặp bố mẹ tôi nữa để ông bà khỏi gán ghép nhưng anh bất chấp không nghe. Nhìn thẳng vấn đề anh đã thấy được điểm yếu của bố mẹ tôi là đang muốn tôi kết hôn nên anh kết thân ông bà hơn cả tôi nữa, không phải có lỗi của anh sao?
Tôi đã cảnh báo trước nhưng mọi người nói là lo cho hạnh phúc của tôi, tôi cũng muốn mọi người chứng kiến mình được hạnh phúc như thế nào. Lúc này tôi lại sợ có con mọi chuyện sẽ trở nên khó xử, tôi bực mình, tức anh mà cũng nghĩ cho anh, chẳng lẽ mới kết hôn lần 2 được 3 tháng mà phải ly hôn? Quả thực tôi cũng sợ làm như thế anh bức quá sẽ làm liều điều gì đó, ít ra cũng phải sống được một năm đã, sao mà thấy quãng thời gian dài hun hút, vô tận. Tôi không biết mình đang nghĩ gì, sống ra sao nữa.
(Tâm sự cuộc sống 18Truyen.com)