Chị lại xin vào làm cho một công ty lớn, vị trí trợ lý giám đốc. Cũng không bất ngờ khi ông giám đốc đứng tuổi đề nghị chị làm nhân tình sau 2 tuần vào làm việc. Ông hứa hẹn lo cho chị mọi thứ, thuê một căn hộ, chu cấp mỗi tháng 30 triệu tiêu vặt và mua sắm nhiều quà. Chị chấp nhận vì nghĩ mình chẳng còn gì để mất, phải sống thực dụng. Sau vài tháng như thế, trong một lần chuẩn bị đi tiếp khách quan trọng, ông ta gợi ý chị phải chiều chuộng, lên giường với vị khách kia, nếu hợp đồng thành công sẽ có thưởng lớn. Số tiền ngoài sức tưởng tượng, quá hấp dẫn và chị đồng ý.
Đời thật trớ trêu, vị khách hôm đó là anh kỹ sư người yêu đầu tiên của mình, như đã ngầm hiểu trước lý do có mặt của chị, hắn còn mỉa “món này ngon nhưng mà quen”. Chị cảm thấy nhục nhã ê chề khi tự biến mình thành món hàng, món đồ chơi của đàn ông. Tiền, lòng hận thù đã làm chị mất tất cả. Sau đó không lâu mọi người trong công ty cũng phát hiện mối quan hệ này, chị bị một trận đòn ghen thừa sống thiếu chết của bà vợ ông ta tại công ty.
Chuyện cũng bay đến tai bố mẹ, gia đình ở quê khi một người bạn cùng quê vô tình có người quen trong công ty kể lại. Bố chị đã sốc và đột quỵ, nằm liệt giường từ đó. Cả nhà từ mặt, chị không có đường về và một nơi bấu víu. Rồi chị xin vào một ngôi chùa để sống và làm việc công đức hàng ngày, có thời gian tịnh tâm. Sư thầy khuyên chị hoàn tục vì nói chị chưa dứt nợ trần. Chị lại vào Bình Dương làm công nhân may dù thu nhập mỗi tháng chỉ 3,5 triệu đồng, rất vất vả nhưng thấy lòng mình thanh thản.