VN88 VN88

Tâm sự ‘Tôi chỉ qua đường, em ngốc thì ráng chịu’

Tôi có quá nhiều bạn gái để yêu, phụ nữ với tôi ai cũng thế thôi, không bao giờ là đủ. Tôi hơi chán và mệt mỏi với cái liên khúc: “Cưới vợ đi con…”, rồi thì tôi đám cưới, nàng yêu tôi điên dại, biết cách làm vui lòng cha mẹ chồng, có gì đâu mà cần suy nghĩ? Tôi nhìn quanh tìm một nụ cười tinh nghịch, tự nhiên muốn nhìn thấy em, muốn nghe em nói một câu chúc mừng, sao ngày vui của tôi có điều gì không trọn vẹn. Em ngồi đó, giữa hai họ, nhưng đôi mắt chưa một lần ngước nhìn tôi, vậy mà em hay nói muốn biết mặt cô dâu lắm. Em nói rất muốn nhìn tôi mặc bộ đồ chú rể, chắc rất đẹp trai. Những ngày bận rộn với quyết định kết hôn vội vàng, tôi quên mất một người dưng như em, nhưng sao lúc này em lại thân thiết quá?

Vợ chồng mới cưới thường xuyên bất hòa, lại sống xa nhau làm tôi thấy bực mình. Tôi nghe nói em bị bệnh, càng ngày càng ốm, bàn tay em gân xanh nổi hết lên, việc quá nhiều và quá sức làm em hao mòn thấy rõ, hình như em còn đăng ký học thêm gì đó. Em cứng đầu và rất nhiều hoài bão, em ngẩng đầu lên nhìn tôi cười rồi cúi xuống miệt mài trên bàn phím, em trở nên ít nói và lặng lẽ. Tôi cần sự hài hước bẩm sinh của em làm cân bằng lại những gì đang xáo trộn trong đầu mà sao em khác lạ? Em thay đổi từ bao giờ, từ lúc nghe tôi báo một tin vui? Tôi giật mình, lẽ nào?

VN88

Viết một bình luận

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.