Cho đến một hôm, tôi được cử đi công tác tỉnh một tuần. Đến đêm về, tôi nhận được tin nhắn hỏi han của nàng, rồi nàng nói nhớ tôi nhiều lắm. Không có tôi làm việc cùng, nàng như mất hồn vậy. Tôi vội vã giải quyết công việc để được về sớm với nàng. Trước đây bạn gái cũ cũng nói nhớ tôi nhưng cảm xúc với nàng thì khác hẳn. Tôi thấy hạnh phúc, làm việc cũng phấn chấn hẳn lên. Nàng ra xe đón tôi mà không quên tặng tôi chiếc áo sơ mi đúng màu tôi thích. Ngày yêu nhau, bạn gái cũ cũng hay tặng quà nhưng toàn lôi tôi đi rồi thích gì em mua nấy chứ không cho tôi bất ngờ mà lại hợp ý thích như thế này. Tôi cảm thấy đây giống như người phụ nữ mình hằng mơ ước.
Tôi đã bày tỏ tình cảm của mình, nàng ngấn nước mắt rồi ôm chầm lấy tôi hỏi: “Anh không ngại em đã có chồng con à”. Tôi nói: “Anh yêu em, không quan tâm em thế nào. Anh cũng yêu con người, tâm hồn em. Anh có thể đợi em được, cũng có thể làm cha của con em được”. Những buổi trưa công sở, chúng tôi quý trọng từng phút giây dành cho nhau. Chở nàng vội vã đến nhà nghỉ để hai đứa được tâm sự cho kín đáo.
Tôi và nàng đã đi quá giới hạn, chúng tôi ở bên nhau quên đi hết những thứ xung quanh, mặc kệ nàng đã có chồng, mặc kệ cô bạn gái cũ cổ hủ của tôi. Nàng khiến tôi chăm chỉ thể dục thể thao hơn, quan tâm đến sức khỏe của bản thân hơn, ít bia rượu hơn. Càng ngày tình cảm của tôi càng lớn dần, tôi thúc nàng về mối quan hệ này nhưng nàng chỉ ậm ừ.