Xa anh tôi quay quắt với thương nhớ, hờn ghen. Tôi nghi ngờ anh sống thế nào trong căn nhà nhỏ có vợ và con, tôi đày đọa đày mình với cái suy diễn hai chiếc giường kia có khi nào gom thành một? Anh càng bận rộn, tôi càng muốn biết anh ở đâu và làm gì. Tôi gọi cho anh ngày càng nhiều, quan tâm anh gấp nhiều lần. Tôi tự làm khổ mình bằng suy nghĩ về anh hàng ngày hàng giờ. Chút lý trí khôn ngoan còn sót lại trong tôi hối hả bảo hãy buông tay, nhưng nhìn anh cười hiền lành, người phờ rạc vì công việc, cảm giác thân quen như hơi thở, tôi lại mềm lòng.
Thời gian cứ như thế trôi, tôi mỏi mòn sống. Ai đó nói với tôi hãy rời xa anh một thời gian, hãy để anh tự giải quyết rõ ràng chuyện cá nhân nếu yêu tôi thật lòng. Rồi ai đó lại bảo điều kiện của tôi quá tốt, chỉ cần buông anh ra thì cuộc sống sẽ hạnh phúc hơn, hãy suy nghĩ cho vợ anh, người ta dù lầm lỗi nhưng ít ra biết quay về và cần một mái ấm gia đình. Người ta nói nhiều lắm nhưng sao tôi dại khờ chỉ nhớ mỗi câu ngày xưa anh mệt mỏi gục đầu trên vai tôi: “Hãy hứa với anh dù có chuyện gì cũng xin em đừng bỏ anh mà đi”, tôi biết mình đang bị tổn thương, dường như không hạnh phúc.
(Tâm sự cuộc sống 18Truyen.com)