VN88 VN88

Tâm sự mấy tháng mới được gần gũi vợ một lần

Chăm sóc con cái tôi lại càng không tin tưởng, cô ấy rất hay đánh chúng, không ăn cũng đánh, không ngủ cũng đánh mà không cần biết lý do tại sao. Có lần tôi thử nếm bát cháo của con, thật sự không nuốt nổi thì liệu chúng có ăn được? Mỗi lần nấu ăn thì thật kinh hoàng, chỉ mỗi món rau muống xào thịt bò thôi mà khu bếp nhà tôi đã chật chội lại lanh tanh bành ra, xoong chảo bát đũa mỗi nơi một cái. Tôi nói thì cô ấy bảo có giỏi thì đi mà nấu nướng, cho ăn, cho ngủ, chỉ có thế thôi. Tôi đã đôi lần thử cho con ăn, ru con ngủ và thấy không đến nỗi căng thẳng như mẹ nó làm, tôi rất sợ điều đó ảnh hưởng đến tinh thần bọn trẻ.

Tôi không phải mẹ chúng mà cứ chăm sóc con suốt thế được, cô ấy không làm tròn trách nhiệm người mẹ, trong khi gia đình còn rất nhiều việc khác mà tôi phải lo. Với con lớn thì hơi tí là mày mày tao tao, nhiều lúc cháu rấm rứt khóc vì cách xưng hô như thế. Cô ấy rất chủ quan trong việc chăm sóc con, mỗi khi các cháu ốm không đi khám mà ra hiệu thuốc để mua. Thậm chí có lần đi khám về, bác sĩ kê đơn nhưng ra hiệu thuốc họ nói thế nào lại không mua mà theo tư vấn của mấy cô bán thuốc. Vì thế, con tôi bệnh đơn giản mà rất lâu khỏi, uống rất nhiều thuốc kháng sinh.

Tôi cũng tự thấy mình có phần trách nhiệm trong tất cả mọi việc, nhưng dù tôi có sai lầm gì đi nữa thì một người vợ như thế này không thể chấp nhận được. Tôi cảm ơn vợ đã sinh 2 bé gái xinh xắn nhưng sống thế này tôi thấy rất mệt mỏi và căng thẳng vô cùng. Công việc cơ quan đã tối mắt tối mũi, về đến nhà lại căng như dây đàn, tôi không muốn tiếp tục nữa, phải sống cho có ý nghĩa vì cuộc đời ngắn lắm.

VN88

Viết một bình luận

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.