Vợ còn tỏ ra rất phân biệt nội ngoại, quần áo, thức ăn nhà nội gửi cho cô ấy đều không thèm động tới và không cho con cái ăn hay sử dụng, tỏ ra vẻ không cần, tẩy chay. Tôi có nhắc thì luôn lấy lý do thế nọ, thế kia để lấp liếm: to quá, nhỏ quá, nhiều đạm hay lắm mỡ. Bố mẹ tôi luôn để dành các thứ ngon, tốt để gửi cho các cháu giờ cũng chán, không muốn gửi gì cả vì không được sử dụng. Trong khi đó, nếu bên ngoại cho gì dù quần áo có ngắn cũn cỡn cũng cho con mặc rồi đi khoe các nơi ra vẻ là bên ngoại quan tâm.
Vợ tôi không thấy có trách nhiệm gì với gia đình chồng, không bao giờ tự gọi điện hỏi thăm bố mẹ chồng ốm đau, hơi tí là kêu mệt hay đổ cho con cái ốm đau nọ kia để thoái thác trách nhiệm. Cô ấy coi nhà ở như nhà trọ, không thèm dọn dẹp thu vén, thậm chí có tí ngõ trước cửa 8 năm nay chắc số lần quét tính trên đầu ngón tay. Cô ấy quan niệm nhà này bố mẹ tôi xây, không phải nhà riêng của chúng tôi nên cũng như nhà trọ. Khi nào có tiền sẽ mua nhà ra ở riêng để cô ấy còn đón bố mẹ về nuôi lúc già vì nếu ở nhà tôi thì không tiện, riêng tôi luôn sẵn sàng mời ông bà đến ở.
Chuyện chăn gối thì khỏi phải nói, mấy tháng mới được một lần gần gũi, tôi cảm thấy mình thật thiệt thòi vì đây là nhu cầu vợ chồng chính đáng. Tôi khuyên nên đi khám xem sao thì chỉ ậm ừ, hay ngại ngùng thế nào rồi thôi, luôn lảng tránh mỗi khi tôi đòi hỏi. Cái này cũng một phần làm cho tình cảm mỗi ngày nhạt dần.