VN88 VN88

Tâm sự mặc cảm khi vợ là trụ cột kinh tế

Vợ tôi lớn lên trong gia đình đông anh em, ngày xưa rất khổ, có lẽ thế mà các anh chị em trong nhà đều cố gắng, giờ ai cũng có kinh tế ổn định, gia đình, con cái ngoan hiền. Trong lòng tôi rất nể phục, tôi yêu quý họ và họ cũng rất quý tôi. Chúng tôi lấy nhau rồi có con ngay, giờ bé nhà tôi được gần 30 tháng. Từ khi có con, phải lo chi tiêu nhiều thứ, vợ chồng tôi vẫn tiết kiệm. Hầu như các phần tiêu dùng đó vợ tôi chi, tôi cũng thấy hổ thẹn với lòng mình, với vợ con vì làm chồng, làm cha mà không kiếm đủ tiền nuôi gia đình.

Vợ tôi biết điều đó, thường xuyên động viên: “Anh đừng lo lắng về tài chính quá, em sẽ cố gắng lo, chỉ cần anh yêu thương vợ con là em vui rồi”. Tôi yêu vợ thương con, vì tính chất nghề nghiệp làm nhà nước nên thời gian thoải mái hơn. Vợ làm ngân hàng, rất hiếm có thời gian, để kiếm được tiền nhiều cũng phải làm việc mệt nhọc và áp lực lắm. Tôi biết điều đó nên cố gắng giúp đỡ, an ủi vợ và chăm lo cho con gái.

Việc con cái đi học, đưa đi đón về, ốm đau, tiêm phòng, tôi hầu như lo hết dù vợ rất muốn làm điều đó. Tôi cũng bảo với vợ: “Anh làm nhà nước, thời gian thoải mái, xin nghỉ cũng dễ, em cứ đi làm đi, không lại ảnh hưởng”. Cơ quan vợ tôi nghỉ rất khó, bên cạnh đó chị trưởng phòng rất khó tính, vợ tôi làm phó phòng nhưng mọi việc đều đổ dồn lên đầu cô ấy, áp lực và căng thẳng vô cùng. Ở cơ quan và gia đình, mọi người thường trêu tôi là “người chồng nhân dân, người cha ưu tú” rồi “người đàn ông đảm đang”.

VN88

Viết một bình luận

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.