Kỳ nghỉ hè trước tôi về với em chỉ vỏn vẹn một tuần ngắn ngủi, thấy em ngoan hiền và khoẻ mạnh hơn, chụp được cùng em tấm hình hai chị em đang nằm mà em nhoẻn miệng cười. Nụ cười đẹp nhất tôi lưu giữ được trong khoảnh khắc ấy. Em đã không đợi tôi thành công trở về chăm sóc và đưa em đi trên khắp mọi nẻo đường. Tôi nhớ em nhiều lắm, muốn được ôm em ngủ như xưa.
Không được gặp mặt em lần cuối, em cũng không về trong giấc mơ của tôi, không có em tôi mất niềm tin, những điều tôi dành được cho đến ngày hôm nay đã trở nên vô nghĩa. Tôi tham lam quá, cứ đi mãi, khoảng thời gian 6 năm đối với em đã quá dài, còn tôi tham lam mong em chờ thêm 4 năm nữa. Từ khi mất em, tôi không còn muốn liên lạc về nhà.
Tôi sợ sự mạnh mẽ của mình, tưởng không còn em sẽ không đứng dậy nổi, nhưng hoá ra tôi không chết được, chỉ là cuộc sống và mọi điều tôi làm đã mất đi giá trị thực sự của nó mặc dù tôi vẫn cười mỗi ngày như không có chuyện gì xảy ra. Lời hứa Tết này về với em đã mãi mãi không là hiện thực. Độc giả ơi, tôi phải làm sao để vơi đi được nỗi đau này?
(Tâm sự cuộc sống 18Truyen.com)