VN88 VN88

Tâm sự lời hứa Tết về với em mãi mãi không thể thực hiện

Năm nào bố về, đứng từ xa dưới bếp thấy bố đút từng thìa cơm cho em cứ rớt ra ngoài vì không biết em không nhai được. Tôi biết bố đang cúi xuống khóc, vừa thương em vừa thương bố nhưng không biết phải làm như thế nào. Để đến ngày bố mất, đau lòng hơn khi thấy em không biết gì mà vẫn ngây ngô reo cười.

Nếu như ngày đó tôi không bỏ em đi, để mặc em gần 6 năm trời bơ vơ nằm một mình cách biệt ở cái giường nhỏ từ mùa đông này qua mùa đông khác. Biết rằng đã bao đêm trong hơn 5 năm ấy em đã phải một mình trải qua những cơn giật đến ngất lịm cho đến khi tỉnh mà không ai hay. Còn tôi bay nhảy ở ngoài với những hoài bão và luôn cho đó là vì em, vì tương lai của gia đình. Giờ tôi cảm thấy nực cười quá, giá như lúc cô đơn quằn quại vì nhớ em, tôi đủ dũng cảm bỏ mặc lời trách móc, chửi bới mà về thì có lẽ em sẽ ở lại với tôi lâu hơn. Giờ đây không còn em, không còn cảm thấy cuộc sống có ý nghĩa.

Tôi đã không có đủ dũng cảm nhìn thấy ngôi mộ nhỏ của em ngay bên cạnh bố mẹ, tôi đã rời xa nơi ấy chỉ sau 3 ngày, không còn động lực trở về dù vẫn còn một đứa em nữa. Tôi quay trở lại nơi này với bao ngổn ngang, không suy nghĩ được nhiều, vẫn học tập làm việc bình thường suốt hơn 2 tháng qua, tôi vẫn tin em đang đợi tôi ở nhà. Tôi đã khiến mình bận rộn đi rất nhiều, thỉnh thoảng ở bất cứ nơi đâu chợt giật mình vì nhớ ra không còn em, nước mặt lại rơi không ngừng. Đêm nào tôi cũng nhớ em, nghĩ đến em là chỉ biết kêu lên một tiếng đau đớn, tôi không dám ở một mình mỗi đêm vì biết sẽ lại khóc, lại gọi tên em.

VN88

Viết một bình luận

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.