Mọi người không chờ đợi tôi, em đi từ đêm nhưng đến sáng mới báo tôi biết. Tôi có thể về với em, ở nhà đưa em đi hoả táng, không ai cho tôi biết quyết định thế nào. Ở sân bay tôi đã gào lên với bác, nếu không để tôi nhìn mặt em lần cuối tôi sẽ không để ông thấy tôi một lần nữa. Lạnh lùng lắm, ông bảo tuỳ và làm theo quyết định của mình.
Tôi không ngừng khóc trong suốt 5 giờ bay, khi về chỉ còn thấy em là những hạt bụi trắng nhỏ. Suốt cuộc đời em sống không trọn kiếp người, chân em không đi, miệng em không nói, tay em không cầm, đôi mắt em chỉ nhìn được qua khe cửa mà đâu biết thế giới rộng lớn biết bao nhiêu. Những năm tháng đầu tiên nuôi nấng em từ lúc mới được vài tháng tuổi, đút cho em từng thìa sữa, nhá cho em từng miếng cơm, khóc cùng những lúc em ốm đau lên cơn giật rồi ngất lịm. Tôi biết em đau nhưng không nói được thành lời, chỉ bấy nhiêu thôi cũng không thấm vào đâu cho quãng đời ngắn ngủi chỉ biết nằm một chỗ.
Tôi nhớ ngày em biết lẫy, biết ngồi, từng bước những bước chân yếu đuối cho đến khi em không còn đủ sức nữa. Tôi đã dặn lòng sẽ là đôi chân, ánh mắt để đưa em đi ngắm nhìn mọi nơi có thể, bỏ mặc những ánh mắt thương hại đằng sau. Những lúc như vậy tôi thấy nụ cười không đầy đặn của em qua những tiếng reo hạnh phúc, nhưng tôi đã không còn những cơ hội ấy nữa.