VN88 VN88

Tâm sự lấy chồng hiền lành vẫn khổ

Đi đâu cũng phải nhanh chóng về, ai đến nhà chơi cũng phải vừa làm vừa nói chuyện, không được ngồi không mà tiếp chuyện. Công việc ở cơ quan cứ chất chồng chất đống, chẳng nhờ được ai. Cứ nghĩ, chỉ có hai vợ chồng ở nơi đất khách quê người, anh phải giúp đỡ tôi mới phải; đằng này từ việc nhà đến việc cơ quan, chồng không hề có ý quan tâm, chia sẻ.

Chưa bao giờ anh hỏi tôi có mệt mỏi khi phải làm không nghỉ trưa hay không, cũng chẳng bao giờ quan tâm tới nhu cầu cơ bản của vợ là ăn gì, uống gì để có sữa cho con bú trong khi đêm hôm phải thức trông con. Nhìn người ta đưa vợ đi dạo, đi hóng mát, ăn uống mà tôi thấy tủi cho bản thân mình. Lúc mang thai cũng bị đánh đập, lúc mới đẻ xong được 2 tháng cũng bị đòn roi.

Lúc nào cũng lật đật với chợ búa, cơm nước, con cái. Mới sang hàng xóm, đứng nói được vài câu xã giao đã bị kêu về, bị chửi là lắm chuyện, bỏ con bỏ cái đi ngồi lê. Tôi tin chứ, nhưng cái tôi không tin được là những hành động đó, câu chửi đó lại được phát ra từ một người có trí thức, được ăn học đại học như anh.

Chồng cứ nói tôi không hiểu anh muốn gì, nhưng anh đã nhầm. Tôi hiểu hết, biết cả, anh đối xử với tôi không khác gì một đứa ôsin như vậy đã khiến tôi chẳng còn muốn hiểu gì nữa. Tôi thiết nghĩ, nếu mình là một đứa không có công ăn việc làm, chỉ chờ đồng tiền của chồng mang về, hay là một đứa ăn diện, bê tha việc nhà, đàn đúm hư hỏng thì bị đối xử như vậy cũng đành.

VN88

Viết một bình luận

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.