Chia tay anh em vẫn sống tốt đúng không, em vẫn cười, vẫn hạnh phúc, có lẽ tình yêu em dành cho anh không đủ lớn như anh hy vọng, nhưng anh khác em à. Anh mệt mỏi lắm, không biết lý do gì khiến anh trở nên như vậy, chỉ biết mỗi phút, mỗi ngày trôi qua anh nhớ em lắm.
Bạn bè, người thân của anh đều nói: “Khi một người quay lưng bước đi, có nghĩa là tình cảm người đó dành cho mình đã hết, mình nên từ bỏ tình yêu đó vì họ không còn cần mình nữa”. Nhưng em à, anh làm sao điều khiển nổi mọi thứ, trái tim anh chỉ đường, đôi bàn chân anh bước đi tìm về bên em. Anh thèm được ôm em trong vòng tay, thèm được nói với em một lời “Đừng xa anh em nhé”, nhưng nhìn em, nhìn vào đôi mắt ấy, anh lại không nói được, không khí lúc đó khiến anh ngạt thở.
Vẫn là em, vẫn là người yêu của anh đấy thôi sao anh cảm thấy xa lạ quá, em đã khác thật rồi. Anh yếu đuối chắc chỉ nhận được sự thương hại từ em, con trai mà không được khóc nhưng giây phút anh quay đi em biết không, nước mắt anh lại rơi. Anh hận bản thân không thể quên em được bởi yêu em quá nhiều.
Em nói tính cách anh trẻ con. Em yêu à, chưa ai có thể nói trước được tương lai của mình kể cả anh, em và mọi người, sao em không tin anh sống ở hiện tại, dù gia đình có phản đối. Anh không sợ em già đi, không sợ xa em, chỉ sợ xa anh em không còn yêu anh nữa. Anh biết gia đình em không ưng khi anh và em yêu nhau, thế nhưng anh vẫn cố gắng, không nản lòng khi gia đình em cấm. Em từng nói: “Hai đứa mình phải cố gắng để bố mẹ em đồng ý”, thế sao giờ đây em không thực hiện lời nói đó cùng anh? Phải chăng em đã đổi thay thật rồi.