Mẹ không cho phép tôi tham gia buổi gặp gỡ đó, còn anh phải trông nhà cho nên chúng tôi không biết chính xác cuộc gặp đó diễn ra như thế nào. Sau đó tôi thấy hai bác có vẻ đăm chiêu, không nói gì cả, chỉ nói sẽ về bàn thêm với ông nội của anh và gọi điện nói chuyện sau. Một tuần sau 2 bác gọi tôi đến nói chuyện. Trước mặt anh và tôi, hai bác thuật lại chi tiết cuộc gặp gỡ đó. Bác gái cho là đã bị mẹ tôi xúc phạm và xem thường, nói sẽ không tham gia vào chuyện này nữa, để hai đứa tự quyết định.
Khi ấy, tôi nghĩ đơn giản chắc mẹ chỉ muốn hãnh diện với lối xóm và tỏ uy quyền với bà con có mặt trong buổi gặp hôm đó cho nên có những lời lẽ như vậy, tôi tuyệt nhiên không phản ứng gì cả, chỉ im lặng ngồi nghe. Sau đó mọi chuyện xấu dần đi, anh không quan tâm hoặc nhắc gì đến đám cưới nữa. Tôi có hỏi anh chỉ đưa ra rất nhiều lý do để hoãn cưới. Cuối tuần tôi vẫn thường về nhà anh chơi và ngủ lại đó, gia đình anh không còn hồ hởi với tôi như trước, mẹ anh không gửi tặng cho tôi bất cứ thứ gì nữa.
Có một hai lần tôi mang bánh cho bác nhưng bác bảo nhà có đầy đủ rồi, đừng mua chi cho tốn tiền. Tôi chăm sóc anh rất tốt, mua nhiều quà đắt tiền cho anh, còn mua cả điện thoại tặng anh nữa, do đó tôi nghĩ mình mang một ít trái cây từ vườn nhà anh đi cũng chẳng là bao. Anh cũng rất quan tâm tôi cho nên tôi nghĩ chuyện hai đứa vẫn tốt đẹp dù việc cưới xin rất mông lung.